Chương 1:
Tôi cứ nghĩ mình là nữ chính,
nên
khi con dao sáng loáng kề cổ,
tôi tỏ ra cứng rắn, phả thẳng một bãi vào mặt tên bắt cóc
Thế rồi con dao nhuốm máu
Không phải chỉ rách da đâu, mà là cảm giác thịt đang bị cắt ra thật sự
Tôi hoảng loạn, kịch bản này sai rồi!
Hào quang nữ chính đâu?
Cứu binh từ trên trời rơi xuống đâu?
Nam chính, nam phụ, nam thứ của tôi đâu?
2
"Đại ca, em sai rồi!"
Nước mắt nước mũi không kìm được cứ tuôn ra
Cuối cùng
tên đại ca thu dao lại, nhíu mày nhìn tôi một lúc
rồi tỏ vẻ ghê tởm, quẳng con dao đi
"Mẹ kiếp, xui xẻo thật, bẩn cả dao của tao rồi!"
Tôi ôm cổ
Đau đến mức kêu gào
"Đại ca, tôi cần được băng bó~"
3
Đại ca, à không, tên bắt cóc dẫn tôi về sơn trại
ném cho một tên mù gác cửa
"Cao lên chút nữa, cao lên chút nữa, a! Đó là ngực của bà!"
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của tên mù
tôi cứ thấy hắn cố tình
Cổ ai mà lại to thế bao giờ!
Tên mù có tài nấu nướng cực kỳ ngon
Tôi gặm con gà ăn mày
nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn
Haiz, tiếc quá
4
Khi quan binh vây núi, tôi đang dựa vào gốc cây ngủ
Bị tiếng la hét chém giết đánh thức
Thấy rất nhiều quan binh xông tới
Tôi vắt chân lên cổ mà chạy
Chạy được một đoạn thì thấy sai sai
Mình có phải thổ phỉ đâu mà chạy?
5
Tôi bị quan binh đưa về nha môn
được sắp xếp ở hậu viện
Tôi nói với tiểu ca gác cửa
"Trong đám thổ phỉ có một người mù, anh ta là người tốt!"
Vẻ mặt tiểu ca hơi méo mó
dường như đang cố nhịn cười
Không, chuyện này có gì buồn cười à?
6
Đúng là buồn cười thật!
Tên mù mặc một bộ quan phục, oai phong lẫm liệt xuất hiện trước mặt tôi
Đôi mắt không còn xám xịt nữa, mà đen láy, sáng long lanh, trông rất tinh anh
"Chị, họ không làm chị bị thương chứ?"
Khụ... Khụ khụ khụ khụ
Hồi đó thấy người ta là một tên mù nhỏ tuổi, tôi tự cho mình cái quyền nói hùng hồn "Sau này chị sẽ bảo vệ em!"
"Đại nhân quá lời, dân nữ Liễu Thanh Nhạc"
7
Thổ phỉ bị dẹp, tên mù, à không, Triệu Dịch được thăng chức tuần phủ
Anh ấy thẳng thắn thú nhận thích tôi, và xin lỗi vì đã lừa dối
Hừ! Một câu xin lỗi là xong sao?
Đúng vậy, một câu xin lỗi là xong
Tôi mơ hồ xuyên không qua đây
Không biết gì, cũng chẳng có gì
Triệu Dịch vừa đẹp trai lại là công chức nhà nước
Còn ra vẻ làm giá làm gì nữa
8
Đêm tân hôn
"Nương tử trêu chọc vi phu như thế này, e rằng ngày mai không dậy nổi đâu"
Tôi rút tay đang vuốt ve mặt anh ấy lại
hỏi với vẻ vô cùng chân thành
"Khi anh đóng giả người mù, anh đã đeo cái gì vào mắt vậy?"
Anh ấy có vẻ hơi ngẩn ra, nhưng vẫn trả lời
"Một loại khuôn mẫu, ưu điểm là mỏng và nhẹ"
Thì ra đây là thủy tổ của kính áp tròng à!
"Lần sau làm cho em một cái nữa, em muốn màu tím"
"Được~"
Triệu Dịch nói được làm được
Ngày hôm sau tôi quả thật không thể dậy nổi...