"Vậy mấu chốt phá cục, chính là trên người Vương Kiệt."
Lý Thanh quan sát rất kỹ, trong quá trình Vương Kiệt và Hoàng Thái Nhân đối kháng, rõ rang Vương Kiệt đã rơi vào thế hạ phong.
Thực lực bản thân rõ ràng không đến Chân Pháp Cảnh, dựa vào sức mạnh sau lưng hơn một nghìn kỵ binh cung cấp mới có thể phân cao thấp với Hoàng Thái Nhân, hắn là điểm dễ bị công phá nhất.
Ánh mắt Lý Thanh nhìn về phía Hoàng lão, lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh hắn nói.
"Hoàng lão, chúng ta đi công kích kỵ binh phía sau Vương Kiệt."
"Sức mạnh của hắn và những kỵ binh kia có quan hệ trọng đại."
"Chỉ cần phá vỡ pháp môn mượn lực của hắn, hắn nhất định sẽ thua."
Hoàng lão đã minh bạch ý định của Lý Thanh, khẽ gật đầu.
"Chúng ta cùng đi."
Lý Thanh ẩn giấu trong bóng tối, lặng lẽ không một tiếng động vòng ra sau lưng.
Hoàng lão thì quang minh chính đại, lóe lên nhảy vọt lên phòng cư dân bên cạnh.
Rất nhanh dậm chân hướng về phía kỵ binh phóng đi.
Bảo châu trong tay tản ra quang huy sáng ngời, tựa hồ tùy thời có thể đánh ra.
Hoàng lão khẽ động, lập tức bị Vương Kiệt phát hiện. Ánh mắt hắn lộ ra một tia lo lắng.
Hoàng Thái Nhân cũng nhìn thấy một màn này, thế công ngày càng mạnh mẽ, làm Vương Kiệt căn bản không có cách nào phân tâm được.
Lý Thanh giấu ở trong bóng tối thì lặng yên không một tiếng động xuyên qua trong bóng tối.
Hắn cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy, đám người này có lẽ còn có hậu chiêu.
Hoàng lão rất nhanh đi tới bên phải chi đội kỵ binh.
Lúc này đám kỵ binh cũng đã nhận ra nguy hiểm, tay phải kéo cung tên, nhắm vào Hoàng lão điên cuồng bắn ra.
Sưu sưu sưu sưu sưu
Tiếng xé gió vang lên một mảnh, trên mũi tên mang theo ánh đỏ hơi nhạt.
Sắc mặt Hoàng lão ngưng tụ, tay vung lên, phía trước xuất hiện một mảnh quang huy mờ nhạt.
Phanh phanh phanh.
Vô số mũi tên rơi vào hào quang mờ nhạt, bay về bốn phía, cũng không tạo thành tổn thương gì đối với hắn.
Nhưng vô số mũi tên màu đỏ này, vẫn khiến ánh sáng mờ nhạt lay động không thôi, mắt thấy sẽ bị phá vỡ thì bảo châu trong tay Hoàng lão đã được đánh ra.
Bảo châu này tản ra hào quang mông lung, kỵ binh đội ngũ xôn xao một mảnh.
Một mảnh quỷ ảnh bỗng nhiên từ đối diện bắn nhanh ra.
Quỷ ảnh kia rõ ràng là một tiểu quỷ mặt xanh, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt bảo châu màu vàng.
Tiểu quỷ vung móng vuốt sắc bén lên, liền đánh bay bảo châu.
Lực lượng khổng lồ cũng đẩy lui nó, xuất hiện trên vai một người đeo mặt nạ quỷ dị.
Hoàng lão tiếp nhận bảo châu trong tay, sắc mặt biến đổi.
"Ngươi là ai?"
Người đeo mặt nạ quỷ dị khàn giọng nói, "Ha ha, tại hạ là Quỷ Diện đạo nhân của Chuyển Luân Quỷ Vương điện."
"Chuyển Luân Quỷ Vương điện? Các ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao?" Sắc mặt Hoàng lão ngưng tụ, thần sắc khó coi nói.
"Ha ha, tại hạ chỉ là thu chút chỗ tốt, ở lúc Vương đại nhân gặp nguy hiểm sẽ giúp hắn một tay."
"Các hạ vẫn nên lẳng lặng ở đây chờ xem, chờ Vương đại nhân và Hoàng đại nhân phân thắng bại, ta có thể cam đoan không ra tay nữa."
Hoàng lão nghe vậy sắc mặt ngưng trọng, quát lên một tiếng chói tai, "Ra tay."
Theo tiếng nói của hắn rơi xuống, bảo châu trong tay lần nữa đánh ra, đánh tới Quỷ Diện đạo nhân kia.
Bảo châu phát ra ánh sáng mờ nhạt, nặng nề như núi.
Một đạo kiếm quang ngăm đen bỗng nhiên từ đằng xa lóe lên rồi biến mất, quét về phía Quỷ Diện đạo nhân.
Ánh kiếm này giống như hàn mang, xé rách không khí, nhanh như tia chớp.
Trong lòng Quỷ Diện đạo nhân nhảy dựng lên, đưa tay đánh ra một ngọn lửa màu xanh lục, hóa thành một tấm mặt quỷ, cắn về phía phi kiếm.
Phi kiếm tựa hồ có chút kiêng kị Quỷ Hỏa này, chợt lóe liền tránh.
Tiểu quỷ trên vai Quỷ Diện đạo nhân cũng phóng về hướng bảo châu màu vàng.
Mặt quỷ màu xanh lục và phi kiếm truy đuổi nhau giữa không trung, phi kiếm tựa hồ bị áp chế.
Tiểu quỷ và bảo châu màu vàng không ngừng va chạm.
Quỷ Diện đạo nhân nhất tâm nhị dụng, ngăn cản Hoàng lão và phi kiếm tấn công.
Lúc này, Lý Thanh trong bóng tối đã nhìn ra tình huống.
Người sử dụng phi kiếm rõ ràng là Phương lão, từ đầu hắn đã không thấy bóng dáng, không nghĩ tới lại là mai phục chờ cơ hội thích hợp nhất.
Nhìn Quỷ Diện đạo nhân cùng hai vị cao thủ Trừ Ma Điện đối chiến, Lý Thanh cau mày.
"Xem ra trong chốc lát không phân thắng bại."
"Hẳn Huyết Ma giáo sẽ không có hậu chiêu gì, người có thể ra tay được cũng đã ra tay rồi."
...
Lúc này, trên một con phố khác, Phương Thanh Hoa đã bị một đám tu sĩ ngăn cản.
Đám tu sĩ này người nào cũng tràn ngập khí tức tà ác, bọn họ đều là đệ tử chân truyền Huyết Ma giáo – Huyết Linh công tử mời chào.
Mục tiêu của bọn họ chỉ có một, ngăn cản viện quân của Phương gia.
Đại lượng binh lính đã lẻn vào thành từ lâu cũng xông ra, bọn họ vốn muốn đốt giết cướp bóc.
Nhưng bọn hắn bị tu sĩ Trừ Ma Điện đánh lén.
Toàn bộ Ngọc Thành, khắp nơi đều vang lên tiếng nổ mạnh cùng tiếng nổ, lâm vào một mảnh hỗn loạn.
...
Quỷ Diện đạo nhân mặc dù nhất tâm nhị dụng, nhưng ánh mắt của hắn tựa hồ còn đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hắn biết Lý Thanh tiềm phục ở một nơi bí mật gần đó, trong tay cầm một tấm hắc phù kỳ quái.
Lý Thanh lẳng lặng quan sát ở phía dưới, một mực nhìn chăm chú vào vị Quỷ Diện đạo nhân này.
Có thể nhất tâm nhị dụng ngăn cản Hoàng lão và Phương lão, nhìn qua còn chiếm thế thượng phong, hắn cảm giác người này vô cùng nguy hiểm.
"Ta ra tay cần phải cẩn thận dị thường."
Nghĩ tới đây, ngọn lửa huyết diễm bùng cháy trong tay hắn, tựa như một luồng sáng chiếu lên người một tên kỵ binh.
Vừa ra tay, Lý Thanh đã rời khỏi vị trí vừa rồi.
Ngay lúc hắn vừa rời đi, một đạo hắc quang từ trong tay Quỷ Diện đạo nhân nở rộ ra.
Một đoàn màu đen kinh khủng rơi vào vị trí vừa rồi của hắn.
Xì xì xì.
Đoàn hắc sắc trực tiếp ăn mòn mặt đất, xuất hiện một cái hố to rộng một trượng, độ sâu đạt tới ba thước.
Nhìn thấy một màn này, Lý Thanh sởn cả tóc gáy: "Thật là lão âm bức, thế mà một mực chờ ta."
"May mà ta đã sớm có phòng bị."
Lúc này, ngọn lửa màu máu thắp lên một tên kỵ binh, gã điên cuồng kêu rên.
"Cứu mạng... Cứu mạng... Đau quá..."
Nhưng binh lính bên cạnh hắn lại vung đao chém ra, trực tiếp chặt đầu hắn xuống.
Phốc phốc phốc
Người này lập tức ngã xuống, mà ngựa hắn đang ngồi cũng đồng thời điên cuồng giãy dụa.
Ngọn lửa đã rơi xuống trên người con ngựa. Nó đau đến mức điên cuồng va chạm.
Sự tình kinh khủng phát sinh, ngọn lửa đốt cháy người bên cạnh.
Tất cả những người bị ngọn lửa nhiễm đều không thể chạy thoát, một ngọn lửa màu máu đang lan tràn về đội kỵ binh.
Vương Kiệt cảm nhận được uy hiếp, quát lớn một tiếng.
"Gió!"
Hổ phù của hắn lần nữa toát ra một mảnh quang huy đỏ thẫm.
Quang huy đỏ thẫm này cộng hưởng cùng khôi giáp trên người các binh sĩ.
Loại cộng hưởng này xuất hiện một loại gió kỳ diệu thổi về phía ngoại giới.
Toàn bộ quân đội như một cơn gió, thổi vào huyết diễm đỏ thẫm.
Huyết diễm bị hắc phong thổi quét nháy mắt tắt.
Binh gia tự có thủ đoạn, mượn sức quân trận, có thể phát huy ra uy lực vượt một cảnh giới.
Nhưng tương tự, cũng sẽ có những sơ hở, ví dụ như đại quân bị người đánh bại.
Để ứng đối với tình huống này, bọn họ đương nhiên cũng đã khai phá ra pháp thuật tương ứng.
Ví dụ như Phong Quyết binh gia này, mượn lực lượng của tất cả binh lính hình thành một luồng gió binh sát, có thể thổi tan hết thảy pháp thuật bên ngoài.
Tất cả binh sĩ đều tạo thành khả năng bảo hộ vô cùng cường đại.
Lý Thanh thấy vậy, trong lòng cả kinh: "Lợi hại."