Kỳ Thực Tập Nhớ Đời

Chương 1:

Chương 1:
Sắp tốt nghiệp thì nhà trường đột nhiên yêu cầu tất cả mọi người phải nộp giấy xác nhận thực tập, nếu không sẽ không được cấp bằng tốt nghiệp.
Cả lớp hoảng loạn.
Chúng tôi học ngành Hóa – một trong những ngành "hố sâu". Việc làm đã khó tìm, huống hồ gì là kiếm được một chỗ thực tập phù hợp trong thời gian ngắn.
Với tư cách là lớp trưởng, tôi liền chủ động nhận trách nhiệm giúp cả lớp tìm chỗ thực tập.
Suốt một tuần liên tục, mỗi ngày tôi đi tàu điện ngầm hai tiếng đồng hồ để đến các nhà máy đàm phán. Nhưng dù có nói khô cả miệng cũng không ăn thua.
Nhà máy đó là doanh nghiệp đầu ngành hóa chất ở địa phương. Người muốn vào đó đông không đếm xuể, từ trước đến nay chưa từng nhận thực tập sinh.
Hết cách, cuối cùng tôi đành phải nhờ đến mối quan hệ của bố. Tôi còn phải tự bỏ tiền túi ra mua hai chai Mao Đài và vài cây thuốc xịn, mới xin được đủ suất thực tập cho cả lớp.
Xét thấy nhà máy cách trường khá xa, tôi còn tìm được một chiếc xe đưa đón hằng ngày cho mọi người.
Lúc này tôi đang ngồi trên tàu điện ngầm trở về trường, cầm theo thỏa thuận thực tập, trong lòng vui sướng vô cùng.
Cuối cùng cũng xong xuôi hết rồi.
Tôi không kìm được liền mở điện thoại ra, chuẩn bị thông báo tin vui này cho mọi người.
Đúng lúc ấy, nhóm lớp vừa hiện lên một tin nhắn. Là do lớp phó học tập Hồ Hiểu Oánh gửi.
"Lớp trưởng, cậu nói thật đi, đã nhận bao nhiêu tiền của cái nhà máy bóc lột đó rồi?"
Tôi ngơ ngác.
Nhà máy bóc lột nào? Tiền gì cơ?
Hồ Hiểu Oánh chắc như đinh đóng cột: "Tôi đã hỏi chú tôi rồi, Hoa Nặc là doanh nghiệp hàng đầu trong ngành hóa chất địa phương, xưa nay chưa từng nhận thực tập sinh."
Thì ra là vì chuyện này.
"Tôi đúng là tốn chút công sức thật, nhưng bây giờ đã lo xong xuôi rồi, ngày mai có thể bắt đầu thực tập ở Hoa Nặc."
Không ngờ cô ta vẫn không tin.
"Lớp trưởng, mọi người đều là bạn học, cậu đừng hại người cùng lớp như vậy chứ."
Tôi đành phải chụp ảnh thỏa thuận thực tập rồi gửi lên nhóm.
"Các cậu tự xem đi, trắng đen rõ ràng, hoàn toàn chính xác."
Nhóm im lặng vài giây. Không ngờ ngay sau đó lại là một loạt lời phàn nàn.
Vương Giai Hinh: "Sao lại ở tận vùng ngoại ô thế? Chẳng lẽ ngày nào cũng phải chen tàu đến đó à?"
Trần Mộng Mộng: "Vị trí là công nhân xưởng à... môi trường xưởng thì vừa bẩn vừa tệ, không chừng còn nguy hiểm nữa, tôi không làm nổi đâu."
Tào Hạo Huyền: "Lương chỉ có hai ngàn? Một công ty lớn như thế mà keo kiệt thật!"
Quách Phàm: "Lớp trưởng, cậu vất vả cả nửa ngày mà lại tìm được chỗ thực tập kiểu này, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?"
Hồ Hiểu Oánh gửi một sticker biểu cảm chê bai: "Hehe, dù sao tôi cũng không đi đâu, ai thích thì cứ đi."
Vừa nói xong.
Cả nhóm bắt đầu hùa theo.
"Tôi cũng không đi."
"Không đi +1"
"Không đi +2"
...
Tôi tức đến nỗi muốn ngất.
Mấy chuyện họ vừa nói, tôi đã trao đổi rõ ràng với họ từ sớm. Lúc đó ai cũng nói không vấn đề, thậm chí còn bảo không lương cũng được.
Vậy mà giờ tôi khổ sở mới lo liệu xong, họ lại quay sang nói không đi nữa? Họ bị gì vậy chứ!
Tôi còn chưa kịp phản bác, Hồ Hiểu Oánh lại nhảy ra.
"Các cậu còn chưa biết đúng không, Hoa Nặc có tiền hoa hồng khi nhận người. Một người là 500 tệ. Tức là Châu Ý đã kiếm được 10.000 tệ nhờ 20 người chúng ta!"
Nhóm lập tức nổ tung.
"Mẹ nó, bảo sao cậu ta nhiệt tình thế, thì ra là vì ăn hoa hồng!"
"Học cùng nhau bốn năm, mà chỉ vì 10.000 tệ đã bán rẻ lương tâm rồi?"
"Tôi còn tưởng cậu ta là người tốt! Đúng là mù mắt!"
"Lớp trưởng à, bán rẻ bạn học để kiếm tiền dơ bẩn, cậu không thấy nhục hả?"
Thật sự quá đáng đến mức không thể tin nổi. Vì muốn xin thêm vài suất thực tập, tôi bỏ tiền túi ra gần cả chục ngàn tệ, được chưa?
Tôi vội vàng thanh minh: "Hồ Hiểu Oánh, cậu đừng nói bừa, Hoa Nặc chỉ thưởng cho nhân viên chính thức khi giới thiệu người vào làm thôi!"
Ai ngờ cô ta làm như không hiểu người ta đang nói gì.
"Mọi người nghe rồi đấy, cậu ta thừa nhận rồi, đúng là có hoa hồng!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất