Lần Cuối Cùng Nấu Cơm Cho Anh

Chương 6

Chương 6
Tôi đăng ký một khóa học IELTS toàn thời gian, vài ngày liền không về nhà.
Hiếm hoi lắm, Tống Nghị chủ động gửi tin nhắn cho tôi:
【Tối nay cùng ăn cơm nhé.】
Giữa tôi và anh đúng là có một số việc cần nói rõ ràng.
Bữa tối này chính là cơ hội tốt.
Tôi trả lời: 【Được, tan làm em sẽ về.】
Anh lập tức hồi âm: 【Anh sẽ tới đón em.】
Tôi không trả lời, vì lúc đó chị Thôi gọi tôi đi bàn bạc chi tiết về chuyến công tác.
Năm rưỡi chiều, anh gửi tin nhắn cho tôi:
【Anh đang đợi em dưới tòa nhà công ty rồi.】
Tôi thu dọn đồ đạc và xuống lầu, nhưng không thấy xe anh đậu trước cửa.
Sau khi xác nhận lại vài lần trên điện thoại, cuối cùng anh mới lái xe từ tòa nhà đối diện sang.
「Em chuyển chỗ làm rồi à?」Anh hỏi.
「Ừ, chuyển rồi.」
Thực ra tôi đã chuyển chỗ làm từ lâu.
Chỉ là anh đã lâu không đến đón tôi, nên hoàn toàn không biết.
Ban đầu tôi định nói cho anh biết, nhưng sau vài lần van nài anh đến đón, anh đều tỏ ra khó chịu:
「Em là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ không tìm được đường về nhà sao?」
「Anh đến đón Tiêu Tiệp là vì cô ấy bị bệnh! Em là người khỏe mạnh, sao lại đi so sánh với người bệnh?」
Vì thế, tôi không còn nhắc đến chuyện này nữa, sợ rằng anh sẽ nghĩ rằng tôi lại muốn anh đến đón mình.
Tôi giả vờ không nhìn thấy bàn tay anh định giúp tôi xách túi, rồi chủ động bước về phía ghế sau.
Bàn tay anh đang đặt trên cửa ghế phụ đột nhiên khựng lại.
「Tiểu Nhã.」Anh gọi tên tôi.
Tôi đã mở cửa ghế sau, nghe vậy liền ngẩng đầu lên:
「Sao vậy?」
Sắc mặt anh có chút khó coi: 「Em… sao lại chọn chỗ ngồi này?」
Lúc này tôi mới giật mình.
Chỗ ghế phụ ấy, từ trước đến nay anh luôn dành cho Tiêu Tiệp.
Cô ta nói rằng cô bị chứng sợ không gian kín, chỉ khi ngồi ở nơi thoáng đãng mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau với Tống Nghị.
Nhưng anh đã đập vỡ ly nước, nhìn tôi bằng ánh mắt như thể tôi là kẻ vô lý:
「Em nhất định phải tranh cao thấp với một người bệnh sao? Em nhất định muốn anh thừa nhận giữa anh và cô ấy có gì đó đúng không?」
Lần đó, chúng tôi lạnh nhạt với nhau suốt một tháng.
Kể từ đó, tôi không còn tranh cãi với anh về vị trí ghế phụ nữa.
「À, quen rồi, cứ ngồi đây thôi.」
「Không được!」
Anh dường như hơi sốt ruột, tay tôi khựng lại.
「Em... vẫn nên ngồi chỗ này đi.」
Tôi chỉ sững người một lúc: 「Ồ, cũng được.」
Giọng điệu bình thản như thể chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, chẳng cần phải tranh luận vì chuyện nhỏ nhặt này.
Khi tôi ngồi vào ghế phụ, ánh mắt anh cứ dõi theo tôi suốt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất