Lần Cuối Cùng Nấu Cơm Cho Anh

Chương 7

Chương 7
Trong xe, im lặng đến đáng sợ.
Anh thỉnh thoảng liếc trộm tôi một cái!
Bình thường luôn là tôi cố gắng gợi chuyện, nhưng kết quả thường nhận lại một câu:
「Đừng làm phiền anh lái xe.」
Bây giờ tôi vốn không có tâm trạng nói chuyện, thế nên tựa ra sau, nhắm mắt lại, đồng thời tránh né ánh mắt của anh.
【Ting ting ——】
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi mở mắt, là điện thoại của Tống Nghị.
Màn hình hiện lên ảnh chụp chung của tôi và anh, hiển thị cuộc gọi đến 【A Tiệp】.
Anh lập tức cúp máy.
Ngay sau đó, 【Ting ting ——】 tiếng chuông chói tai lại vang lên.
Anh định cúp thêm lần nữa, nhưng ngón tay dừng lại trên nút từ chối, có chút do dự.
Tôi cầm lấy điện thoại, nhấn nhận cuộc gọi rồi đưa cho anh. Anh ngẩn người một lúc mới tiếp nhận.
Tiêu Tiệp nghẹn ngào:
「A Nghị... Chứng sợ không gian kín của em hình như tái phát rồi... Em không biết để chìa khóa nhà ở đâu nữa, em không ra ngoài được... Em... em rất sợ... Anh có thể tới cứu em không?」
Tống Nghị nhìn tôi, siết chặt điện thoại: 「Anh sẽ gọi người khác tới giúp em.」
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khản đặc của cô ta: 「Không được!
A Nghị! Em chỉ cần anh tới! Chỉ có anh mới cứu được em!」
Tống Nghị nhíu chặt mày, nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tôi hiểu suy nghĩ của anh.
Trước đây, những lần hiếm hoi anh đồng ý đón tôi, thì chỉ cần Tiêu Tiệp gọi một cuộc là anh sẵn sàng bỏ mặc tôi để chạy đến đón cô ta theo hướng ngược lại.
Nếu tôi tỏ ra khó chịu, anh sẽ bực bội:
「Về đến nhà chỉ còn mấy con đường nữa thôi, em không tự đi được à?
「A Tiệp là người bệnh. Cô ấy thậm chí có thể không tìm được cửa nhà mình. Chúng ta lớn lên cùng nhau, giúp đỡ nhau chút có sao? Em khỏe mạnh thế, sao lúc nào cũng giận dỗi với cô ấy?
「Em nhất định muốn anh thừa nhận giữa anh và cô ấy có vấn đề sao?
「Vô lý thật, tự mình xuống xe mà bình tĩnh lại đi!」
Có lần muộn nhất là vào lúc một giờ sáng, sau khi cãi nhau với tôi, anh lập tức lái xe đi giúp Tiêu Tiệp.
Tôi đi bộ trên con đường nhỏ tối om, vừa khóc vừa gọi video cho Dương Duyệt để được động viên, cuối cùng mới về đến nhà.
「Không sao đâu, thả tôi xuống ở ngã tư phía trước là được.」Tôi chỉ về phía trước.
「Thôi, con gái đi một mình không an toàn, để anh đưa em về rồi qua đó sau.」
Tôi mỉm cười: 「Chỉ còn mấy con đường nữa thôi, em không tự đi được à? Hơn nữa cũng không tiện đường, đừng phiền phức nữa, tiện thể em sẽ ghé siêu thị mua ít đồ ăn, ngay phía trước kia mà.」
Anh ngẩn người, dường như cảm thấy câu nói này rất quen thuộc.
Anh đưa tôi đến cửa siêu thị, khi tôi vừa xuống xe thì bất ngờ anh nắm lấy tay tôi:
「À... tối nay anh về nhà ăn cơm.」
Tôi hơi sững lại: 「Ồ, được chứ, em sẽ nấu phần của anh luôn.」
Nói xong, tôi rút tay ra. Tay anh khẽ vươn vào khoảng không, nhưng tôi đã đóng cửa xe.
「Tiểu Nhã!」
Anh gọi tôi qua cửa kính xe hạ xuống, vẻ mặt có chút lo lắng:
「Xin lỗi…」
Tôi mỉm cười: 「Không sao đâu, cô ấy bị bệnh mà, anh mau đi đi.」
Nói xong, tôi quay lưng bước vào siêu thị.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất