Chương 102: Chính là nàng ấy.
Xe ngựa dừng ở hàng rào trúc trước cửa nhà Trương Nguyên. Trương Nguyên xuống xe. Phu xe và hai người hầu kia không đợi vào trong uống một ngụm trà, liền quay đầu đi về.
Mặc dù hôm nay Vũ Lăng đi đến Thương gia ở Hội Kê cùng thiếu gia nhưng không ở cùng với thiếu gia nên không rõ có những chuyện gì xảy ra. Hắn chỉ biết trên dưới Thương gia từ chủ nhân cho đến nô bộc đều đối đãi với thiếu gia rất tốt. Ngay cả một tiểu thư đồng như hắn cũng được đối xử tốt vô cùng, hắn được thưởng hai đồng tiền bạc. Tiểu Vũ hắn chưa từng được nhiều tiền thưởng như vậy.
Vũ Lăng khá thông minh, đã đoán ra được Thương thị ở Hội Kê muốn thiếu gia làm con rể nhà họ Thương của bọn họ. Không sai được. Nhất định là do lần trước ở vườn đào, thiếu gia hết chơi cờ lại ngâm thơ, phong độ đến nỗi khiến cho cô gái nhà Thương thị kia để mắt tới. Lúc ấy là do bản lĩnh mồm miệng của tiểu Vũ hắn ra sức khuyên thiếu gia chơi cờ đấy chứ. Nếu thiếu gia cưới nữ lang nhà Thương thị, chẳng phải tiểu Vũ hắn rất có công lao sao?
Nhưng tiểu thư Vương Anh Tư thì làm sao bây giờ? “Tây Sương Ký” diễn một nửa thì không diễn tiếp sao?
Nghĩ đến Vương lão gia kia ? Vũ Lăng canh cánh trong lòng. Nỗi vui mừng khi có hai đồng tiền thưởng cũng tiêu tan đi mất.
-Thiếu gia, thiếu gia!
Đại Thạch Đầu chạy đến bẩm:
-Thiếu gia, hôm nay có hai chuyện. Một là Huyện tôn đại lão gia mời người tới phủ, nói là có chuyện quan trọng. Còn có một việc nữa chính là Nguyễn tú tài hôm qua lại tới nữa. Nô tài nói thiếu gia không có nhà, mời hắn lưu lại địa chỉ thì Nguyễn tú tài kia chỉ nói hai câu.
Rồi gã quay đầu hỏi Tiểu Thạch Đầu:
-Tiểu đệ, mau nói cho thiếu gia hai câu mà ta bảo ngươi nhớ kỹ đi.
Tiểu Thạch Đầu lớn tiếng nói:
-Hóa ra nợ một mạng, hóa ra nợ một mạng.
Vốn câu mà Tiểu Thạch Đầu nhớ kỹ là “nguyện nợ một mạng”. Nó lẩm bẩm mấy lần rồi cảm thấy không như ý lắm nên đã tự động đổi thành “hóa ra nợ một mạng”. Từ “duyên gặp một lần” đến “ngàn lần không gặp” lại đến “nguyện nợ một mạng”, cuối cùng thành “hóa ra nợ một mạng”. Cho dù Trương Nguyên giỏi suy luận trinh thám thế nào cũng không có cách nào liên hệ giữa “duyên gặp một lần” với “hóa ra nợ một mạng” được. Hắn nghi hoặc hỏi:
-Nguyễn tú tài kia thực sự nói như vậy?
Huynh đệ Thạch Đầu đều đồng thanh nói:
-Đúng vậy, chính là nói như vậy.
Việc này khiến Trương Nguyên buồn bực, thầm nghĩ: “Ta cùng với Nguyễn Đại Thành không thù oán. Đêm qua ta nằm mơ thấy mắng hắn vài câu trên thuyền của kỹ nữ. Hơn nữa người đó rõ ràng là Diêu Phục. Vậy mà đã tính là có thù rồi à? “Hóa ra nợ một mạng, hóa ra nợ một mạng”, rốt cuộc là ai nợ ai một mạng chứ?”.
Nguyễn Đại Thành không phải là kẻ điên, sẽ không chạy đến trước cửa nói ra một câu không hiểu ra sao như vậy. Nhất định là anh em Thạch Đầu nghe lầm. Anh em Thạch Đầu còn nhỏ tuổi, lại không biết chữ, làm người bảo vệ ở cửa quả là không thích hợp cho lắm. Hắn lại hỏi:
-Nguyễn tú tài kia còn nói gì nữa?
Đại Thạch Đầu nói:
-Nguyễn tú tài nói rằng hôm nay hắn phải trở về, nói rằng về sau sẽ gặp lại thiếu gia.
Lời này là hợp tình hợp lý đây. Chỉ có câu “hóa ra nợ một mạng” là khó có thể ký giải. Trương Nguyên cũng lười quan tâm, liền đi vào sân gặp mẫu thân. Trương mẫu Lã thị thấy con trở về, vội vã hỏi:
-Con mau nói cho vi nương xem người Thương thị đối đãi với con như thế nào?
Trương Nguyên cười nói:
-Thực sự là người ta nhiệt tình đối đãi con như con rể của họ vậy.
Một câu nói ra khiến lông mày của Trương mẫu Lã thị dãn ra cười, rồi lại thấy con mình lấy ra một cuộn tranh, mở ra thì thấy tranh vẽ một cô gái dung mạo xinh đẹp đang đá cầu.
Nghe đứa con thuật lại lời hỏi thử lòng của Thương Chu Đức, rồi lúc ấy nó đã đáp lại thế nào, Trương mẫu Lã thị cười đến toe toét, luôn miệng nói:
-Mau chỉnh bức tranh ngay ngắn lại. Vi nương phải nhìn kỹ. Ừ, đây là bức tranh do tiểu thư Thương thị tự họa chính mình ư? Bức tranh rất đẹp, rất sống động.
Trương Nguyên nói:
-Con nghe nói rằng nữ tử không bó chân thì về sau sinh con đều rất cường tráng khỏe mạnh.
Lời này khiến Trương mẫu Lã thị rất thích đại tiểu thư không bó chân nhà Thương thị này. Con gái nông thôn không bó chân quả nhiên sinh con ra khỏe mạnh. Đại Thạch Đầu và Tiểu Thạch Đầu đến đây đã nửa năm, chưa hề thấy bệnh tật gì.
Còn Trương Nguyên khi còn bé đã nhiều bệnh tật. Trương mẫu Lã thị nghĩ thầm “Con ta đương nhiên không thể đi cưới con gái nông thôn. Nhưng đại tiểu thư không bó chân thì cũng tốt.” rồi cười tủm tỉm hỏi:
-Vậy khi nào ta chuẩn bị đi cầu hôn nhà họ Thương đây?
Trương Nguyên nói:
-Con muốn ngày mốt sai người đi. Ngày mai phải sai người đi báo thúc tổ ở Tây Trương biết một tiếng. Con còn muốn viết thư cho phụ thân.
Trương mẫu Lã thị gật đầu nói:
-Con suy xét thật chu đáo. Báo cho thúc tổ ở Tây Trương là phải. Cha con đi xa quá, không chờ ông ấy hồi âm kịp rồi. Vi nương làm chủ cho con, mẫu thân cũng nghĩ rằng cha con biết tin này nhất định sẽ vui mừng đến cười thật to. Con hãy viết rõ ràng cho phụ thân con biết đầu đuôi câu chuyện. Đợi đến sau khi thiếp canh (thiệp bát tự), nạp thải (một trong sáu lễ của hôn nhân, bên nam sẽ nhờ bà mai sang nhà gái dạm hỏi), nạp chinh (biếu lễ vật sang nhà gái, đây là lễ thứ tư trong phong tục thành hôn của hán tộc), êm xuôi thì lại viết thư báo cho cha con tiếp.
Trương Nguyên nói:
-Con xin nhờ mẫu thân an bài.
Trong lòng Trương mẫu Lã thị vui mừng khôn xiết. Nghĩ lại hơn bốn tháng trước đây, Mã bà bà ở ngõ Chỉ Thủy còn làm mối cho Ngưu cô nương Mã cô nương gì đó, nghĩ rằng mắt của con trai bà không tốt nên phải vội vã cưới xin lung tung.
Tuy rằng lúc ấy bà cự tuyệt nhưng thực sự khổ sở trong lòng. Chỉ có điều bà thật sự chưa từng nghĩ nửa năm sau, con trai của bà lại có thể đính hôn với nữ lang Thương thị ở Hội Kê. Việc này lan truyền ra ngoài thật cảm thấy hãnh diện làm sao.
Lại nghĩ tới một chuyện, Trương mẫu Lã thị hỏi:
-Bây giờ việc tương thân của Trương Ngạc không thành, còn con thì lại thành với cô gái Thương Thị này, như vậy chẳng phải sẽ khiến Trương Ngạc hận con sao?
Trương Nguyên cười nói:
-Mẫu thân không cần phải lo lắng. Tuy rằng tính tình tam huynh vội vàng hấp tấp nhưng không phải là người bụng dạ hẹp hòi.
Trương mẫu Lã thị nói:
-Chắc là Vương thị mẹ của Trương Ngạc sẽ không vui trong lòng.
Trương Nguyên nói:
-Cũng không còn biện pháp nào khác. Con nào có lén lút tranh giành gì với Trương Ngạc huynh, chẳng qua là do nữ lang nhà Thương thị không thèm nhìn đến huynh ấy thôi. Chẳng lẽ huynh ấy không cưới được nàng thì con cũng không được cưới sao?
Trương mẫu Lã thị cười nói:
-Nói cũng phải, cũng không thể vì thế mà không vui. Bây giờ con đi huyện nha gặp huyện tôn hay là đi gặp tộc thúc tổ Tây Trương đây?
Trương Nguyên nói:
-Bây giờ là giờ thân canh ba, vẫn còn sớm. Con sẽ đi gặp Hầu huyện tôn, không biết là có chuyện gì nhỉ?
Trương mẫu Lã thị nói:
-Con nên khẩn trương đi đi. Nói không chừng là do Đại tông sư muốn gặp con để kiểm tra trình độ học vấn của con đó.
Trương Nguyên mang theo Vũ Lăng đi vào sảnh đường ở sườn đông của huyện nha thì thấy có một người đàn ông trung niên dẫn theo hai người hầu phía sau, vẻ mặt hậm hực bước ra khỏi phủ, người tiễn họ ra là vị Chư Mạc Khách mà Trương Nguyên đã từng gặp ở hiệu thuốc bắc của Lỗ thị. Chư Mạc Khách thấy Trương Nguyên thì mỉm cười chào hỏi:
-Trương công tử, huyện tôn chờ ngươi nửa ngày rồi.
Rồi lại chỉ vào ba bóng người vừa đi ra kia:
-Trương công tử có biết mấy người kia không?
Vừa rồi đối mặt, Trương Nguyên thấy người đàn ông kia có dung mạo vài phần giống như Diêu Phục. Hắn thầm nghĩ đây là người nhà của Diêu Phục đến tặng lễ cầu xin để giải vây cho Diêu Phục. Hắn nói:
-Không biết đấy là ai. Trước kia ta chưa thấy qua, là bằng hữu của Chư tiên sinh à?
Mạc Khách vội lắc đầu:
-Không phải, không phải. Người đó là em ruột của Diêu Phục, đến cầu xin huyện tôn khai ân tha cho huynh trưởng của hắn đấy, còn mang đến năm trăm lượng bạc trắng. Huyện tôn đã dùng lời lẽ nghiêm khắc để cự tuyệt hắn.
Trương Nguyên thầm nghĩ: “Thời Vãn Minh, chuyện quan viên nhận hối lộ đã là chuyện quá quen thuộc. Hầu huyện tôn từ chối năm trăm lượng, không biết có hối tiếc không đây.” Rồi hắn hỏi:
-Huyện tôn mở cuộc thẩm án của Diêu Phục ra sao?
Mạc Khách nói:
-Vẫn chưa. Hôm nay huyện tôn đi cùng vị Vương Đề Học đến tuần tra việc học ở các trường xã của bản huyện, mới về đến không lâu. Sáng nay vốn là muốn gặp ngươi đấy.
Trương Nguyên nói:
-Chư tiên sinh, huyện tôn đại nhân gọi ta có chuyện gì?
Mạc Khách cười nói:
-Nhất định là chuyện tốt rồi. Tại hạ thấy huyện tôn đại nhân cứ cười ha hả đấy.
Mạc Khách dẫn Trương Nguyên đi vào thư viện của công đường. Huyện lệnh Hầu Chi Hàn đang một mình uống trà trong phòng khách của thư viện. Nắng ấm chiếu vào qua cửa sổ. Thấy Trương Nguyên, Hầu Chi Hàn cười nói:
-Trương Nguyên ngồi đi, cùng bổn huyện uống trà nhé.
Trương Nguyên cung kính thi lễ, tạ ơn huyện tôn, sau đó ngồi xuống. Thị đồng bưng trà thơm lên rồi lui xuống.
Hầu Chi Hàn hỏi Trương Nguyên sáng nay đi đâu, Trương Nguyên nói:
-Thương Chu Đức tiên sinh ở Hội Kê mời học sinh thưởng cúc.
Hầu Chi Hàn ngạc nhiên nói:
-Thương Chu Đức? Là em trai của Thương Chu Khư ? Sao y lại mời ngươi thưởng cúc ?
Hiện tại việc hôn sự còn chưa thành, Trương Nguyên khó mà nói ra Thương Chu Đức muốn gả em gái cho hắn nên mới mời hắn đến thưởng cúc được, bèn nói :
-Cũng chỉ là bạn bè xã giao, mới gặp hôm qua thôi.
Hầu Chi Hàn cười nói:
-Bây giờ đi thưởng cúc, chẳng phải là đã quá muộn sao. Hoa cúc đã tàn rơi đầy trên đất rồi.
Trương Nguyên lại cười nói:
-Vẫn còn những cây chịu được lạnh, đang nở đấy ạ.
Hầu Chi Hàn không để ý tới chuyện hoa cúc tàn hay không nữa, cười dài nhìn Trương Nguyên, nhất thời không nói lời nào.
Trương Nguyên không đoán ra trong lòng Hầu huyện lệnh suy nghĩ gì, bị nhìn nên liền hỏi:
-Huyện tôn đại nhân gọi học trò đến có chuyện gì vậy?
-Chuyện tốt.
Hầu Chi Hàn mở miệng nói:
-Còn nhớ hôm đó ở phủ học cung xã, ta đã hỏi ngươi chuyện có từng đính hôn chưa không?
Trong lòng Trương Nguyên hồi hộp một chút, cảm thấy rất không ổn, gật đầu nói:
-Học trò nhớ rõ. Học sinh nói là phải đợi sau khi đỗ tú tài thì mới lo chuyện hôn sự.
Hầu Chi Hàn nói:
-Lời hôm qua Vương Đề Học nói với bổn huyện và Từ Phủ Tôn, ngươi cũng nghe được rồi. Muốn thông qua kỳ thi huyện, và thi phủ thì đại tông sư phải tự mình khảo thí ngươi. Bổn huyện thì không cần phải nói, Từ phủ tôn kia cũng sẽ không làm khó ngươi, hơn nữa đại tông sư lại rất thưởng thức tài hoa của ngươi. Kì thi đạo sắp tới chắc chắn cậu sẽ qua thôi?
Trương Nguyên vâng vâng dạ dạ.
Hầu Chi Hàn sợ Trương Nguyên đắc ý, tuổi trẻ không nên được biểu dương quá mức mà phải được thường xuyên đốc thúc răn dạy, cho nên ông lại nghiêm sắc mặt lại, vẻ mặt cứng rắn nói:
-Trương Nguyên ngươi nếu đã có kế sách có thể thắng được Diêu Phục, vì sao không nói cho bổn huyện biết trước. Chẳng lẽ bổn huyện còn có thể hại ngươi hay sao?
Trương Nguyên vội vã đứng dậy chắp tay trước ngực nói:
-Học trò không dám, học trò không dám. Lúc đó học trò chỉ một lòng quyết tâm muốn đấu thắng bát cổ với Diêu Phục kia.
Là tộc thúc tổ đã an bài một ít kế sách cho học trò, nên học trò mới may mắn thắng được.
Hầu Chi Hàn biết rằng lời Trương Nguyên nói không hẳn là sự thật, nhưng cũng không muốn truy cứu làm gì.
Thế gian này, nhất là người trong quan trường, ngươi muốn tìm một người hoàn toàn nói thật, không một lời giả dối, đó tuyệt đối là điều không thể nào.
Điều quan trọng chính là cần phải biết cái lợi của chung mà hành xử cho phải phép. Hầu Chi Hàn lại buông lời cười nói:
-Trải qua chuyện này, tài danh của ngươi sẽ truyền xa, với tài chế nghệ của ngươi, cộng thêm ngươi được Vương Đề Học thưởng thức. Việc bổ nhiệm làm sinh đồ là chuyện không phải nghi ngờ. Cho nên, bổn huyện nghĩ, ngươi có thể suy xét đến chuyện đính hôn rồi.
Trương Nguyên hơi đơ miệng, nói:
-Học sinh tuổi còn quá nhỏ, chưa nghĩ đến việc tương thân, vẫn đợi sau khi được thành tú tài rồi mới nói chuyện này với mẫu thân sau.
Hầu Chi Hàn vốn không nghĩ rằng Trương Nguyên có ý thoái thác, hỏi:
-Ngươi có biết bổn huyện gọi ngươi tới đây là nói chuyện hôn sự với con gái nhà ai không?
Không đợi Trương Nguyên mở miệng, ông ta liền cười nói:
-Ha ha, chính là Vương nhị tiểu thư cùng ngồi bàn ăn tối với ngươi trong tiệc tối hôm đó. Ngươi ở nhà lão sư gia mấy tháng, nói vậy ngươi cũng biết thân phận của nàng ta rồi. Đúng, chính là nàng ấy.