Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 66: Xem la ăn cỏ.

Chương 66: Xem la ăn cỏ.

Từ ngày mười bảy tháng tám, Trương Nguyên dốc lòng học làm văn bát cổ, hiện hắn đang nghe những bài hát cổ của các danh gia thời trước. Trước tiên hắn mời Phạm Trên giảng cho hắn biết cách thức đại khái của bát cổ. Phạm Trân trước là đông sinh, tuy rằng làm văn bát cổ không được tốt cho lắm, nhưng bàn về cách thức và cách làm vẫn có hiểu biết nhất định. Đọc xong một cuốn sách, một bài bát cổ quy phạm do phá đề, thừa đề đề, khai đề, khởi giảng, nhập đề, ra đề, đề nhị bỉ, trung nhị bỉ, quá tiếp, hậu nhị bỉ, hậu nhị tiểu bỉ, kết bài các bộ phận này tạo thành, chú ý kết cấu cần chặt chẽ, cẩn thận, nghiêm túc, Phạm Trân lại đem từng bộ phận cấu thành và cách làm giảng giải cặn kẽ, còn Chiêm sĩ Nguyễn ngôi một bên bổ sung.
Trương Nguyên lặng yên suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
Được, vậy mời tiên sinh đọc cho ta cuốn " Tuyển tập chọn lọc các bài thi của đông sinh bổn địa” đi.

Phạm Trân khụ khụ hai tiếng, vén chiếc áo cà sa, ngồi vắt chéo chân, uống một ngụm trà, mở sách ra bắt đầu đọc. Đọc được mười bài hát cổ tiểu đề của đồng sinh thì đến Chiêm sĩ Nguyên đọc tiếp. Trong hai canh giờ buổi sáng đã đọc xong hai cuốn " Tuyển tập chọn lọc các bài thi của đồng sinh bổn địa”, Phạm Trân cười nói:
Vậy là tới chiều có thể đọc " Thần đồng chế nghệ” rồi đấy, với tốc độ học nhanh như vậy của Giới Tử thiếu gia thì không tới mười ngày là có thể đọc hết các cuốn sách bát cổ mà chúng ta mua về hôm qua rồi.

Trương Nguyên lắc đầu nói:
Không thể hấp tấp như vậy được, ta chưa quen với bát cổ, nghe rất khó hiểu. Buổi sáng mỗi ngày học hai cuốn là đủ rồi, để chiều ta cần phải tự mình nghiền ngẫm lại, dục tốc bất đạt.

Như vậy hai người Phạm Trần, Chiêm sĩ Nguyên nghiễm nhiên được nghỉ nửa ngày. Phạm Trán nói
Vậy sáng ngày mai hai người chúng tôi lại đến,nếu chiều Giới Tử thiếu gia có gì dặn dò thì cứ sai Tiểu Vũ tới gọi.

Liên cùng Chiêm sĩ Nguyên cáo từtrở về.
Lúc ăn cơm trưa, trong đầu Trương Nguyên vẫn tràn ngập những phá đề, thừa đề đề, ăn cơm mà cứ suy nghĩ tới thất thần. Thấy vậy, mẫu thân Lã thị cười nói:
Xem đứa nhỏ này thật là, đọc sách đến mơ hồ rồi, chỉ ăn mỗi cơm trắng, quên cả ăn thức ăn.

Bà gắp hai đứa thức ăn vào trong bát Trương Nguyên.
Qua tháng tám Trung thu, thời tiết cũng bắt đầu mát mẻ hơn, sau giờ ngọ lại có trận mưa nhỏ, Trương Nguyên một mình ở thu phòng phía tây dạo bước ngâm nga. Buổi sáng nghe hai cuốn " Tuyển tập chọn lọc các bài thi của đông sinh bốn địa” lại ngẫm lại một lượt trôi chảy như nước, có thể nói là nhớ kĩ trong lòng rồi, nhưng thủ làm một bài với đề như vậy lại cảm thấy không mấy khó khăn, không biết phá để thế nào, suy nghĩ bị hạn chế nên rất khó chịu. Bên phải nghĩ ra một kiểu, bên trái lại nghĩ ra kiểu khác, giống như chạy trốn trong một căn phòng nhỏ hẹp vậy. Trong phòng đâu đâu cũng là chướng ngại vật, mà trời lại tối, không thể nhìn thấy chướng ngại, không tránh được đi vài bước lại ngã.
Trương Nguyên cũng không biết mình đi đi lại lại trong phòng bao nhiêu lần. Tiểu nha đầu Thỏ Đình lúc trước còn ở bên ngoài hầu hạ, nhìn thiếu gia củ đi lại lại cũng đau cả đầu, lúc này không biết chạy đi đâu rồi. Trương Nguyên đi mệt rồi, nghĩ mệt rồi, ngồi trên ghế kêu:
Thỏ Đình, pha trà.

Không có ai đáp lời, gọi thêm hai lần vẫn không có ai đáp lại, lắc đầu nói: - Nha đầu Thỏ Đình này trước kia dễ sai vậy, giờ lại học thói lười biếng rồi.
Xoa xoa chân, chuẩn bị tự mình đi pha trà.
Thiếu gia cần gì ạ?

Thiếu nữ Mục Chân Chân đội nón lá vành trúc xuất hiện ở của thu phòng. Cô mặc một chiếc váy màu xanh thẫm, lộ ra đôi chân trắng nõn, chân đeo giây rơm, ngón chân lộ ra ngoài còn dính bùn. Thử duy nhất khác với trước kia đó là cô không mang dây eo, chỉ dùng một dải vải xanh quân ba vòng eo rất chặt.
Mục Chân Chân tháo chiếc nón lá vành trúc xuống đặt ở bên mái nhà cong hình giọt nước, lại nhanh nhẹn dỡ bao nải xuống. Trong đó còn có nủa sọt quất, vì trưa nay trời mưa nên sân chùa Đại Thiên chẳng có ai, số quýt này không bán được. Mục Chân Chân vân không nghĩ đến chuyện tới Trương gia, sợ mẫu thân Lã Thị sẽ mua hết cả sọt quýt này thì thật là ngại quá. Lòng thì nghĩ như vậy nhưng vẫn không quản được đôi chân, không tự chủ mà đi tới bên này Phủ học cung. Đến Trương gia, Đại Thạch Đầu gác cổng cũng quen mặt nàng, cất tiếng gọi:
Chân Chân tỷ.

Liên vùi đầu vào chậu sành xem hai con dê đánh nhau, Mục Chân Chân có thể đi thẳng vào trong sân trong, đúng lúc nghe thấy Trương Nguyên nói Thỏ Đình lười biếng, liên vội hỏi xem thiếu gia cân gì?
Trương Nguyên đứng lên nói:
Chân Chân đến rồi à? Trời mưa đó, mau vào lau qua mặt đi.

Trong thu phòng có chậu nước và khăn mặt, Trương Nguyên đem khăn mặt đưa cho Mục Chân Chân. Mục Chân Chân giật mình tránh né, cô sao dám nhận lấy khăn, nói:
Không cần đầu, không cân đầu. Tiểu tỳ rủa qua mặt là được rồi.

Nàng đi tới bên chậu nước cốc nước rửa mặt. Đang định dùng tay áo lau mặt như mọi khi bỗng nhớ ra là thiếu gia đang nhìn mình, tay nàng vừa mới nâng lên lại hạ xuống, hai tay đặt phía sau lưng, nhưng vẫn chưa lau đi nước trên mặt, nước chảy ướt áo, hai hàng lông mày lá liễu cũng bị nước làm ướt nhẹp, giống như con cừu bị rớt vậy.
Trương Nguyên đem chiếc khăn lụa giơ ra trước mặt nàng, nói:
Mau lau khô mặt đi, ta có việc dặn ngươi.

Mục Chân Chân vừa nghe thấy thiếu gia nói có điều dặn dò, lúc này mới nhận lấy chiếc khăn, lau mặt thật nhanh rồi hỏi:
Thiếu gia có chuyện gì sai bảo?

Trương Nguyên cười đáp:
Ta đọc bài đến miệng đắng lưỡi khô rồi, muốn uống trà mà Thỏ Đình lại chạy đi đâu mất.

Mục Chân Chân nói:
Tiểu tì lập tức đi bảo nhà bếp hãm trà nóng cho thiếu gia.

Trương Nguyên nói:
Vậy thì phải đợi tới lúc nào đây? N hãy lấy hai quả quýt cho ta ăn đi.

Mục Chân Chân liên đi chọn hai quả quýt vừa tròn vừa to mang đến, lấy khăn che mặt lau qua rồi bóc vỏ, đem hai quả để vào tay Trương Nguyên. Trương Nguyên đón lấy một quả tách múi quýt cho vào miệng ăn, khen:
Ngọt quá! Còn quả này. Chân Chân, ngươi cũng ăn đi.

Mục Chân Chân cầm quả quýt lên, lắc đầu muốn nói cô không ăn, chợt nghe thiếu gia cao giọng nói:
Bảo ngươiễn thì người ăn đi, đừng có ta nói cái gì ngươicũng lắc đầu như vậy.

Thiếu gia hình như hơi giận. Mục Chân Chân kinh hãi vội vàng đem quýt cho vào miệng ăn, lúc ngước lên nhìn thiếu gia lại thấy một khuôn mặt đang cười, nói:
Ăn đi, ta ăn một mình không vui, lấy thêm vài quả nữa đến đây, chúng ta cùng ăn.

Quýt này cùi lớn, miệng Mục Chân Chân lại nhỏ, nhét phình cả mặt, mà hơi ửng hồng. Nàng vội vàng quay người đi cố gắng nuốt xuống, lại cảm thêm vài quả quýt vào. Trương Nguyên nói:
Để tự ta bóc vỏ.

Hắn lấy một quả rồi bóc vỏ, thấy Mục Chân Chân cứ đứng yên, lại cười nói:
Chân Chân, người muốn ta bốc cho người ăn à?

Mục Chân Chân vội vàng tự bốc cho mình ăn, mặt lại càng đỏ rần lên, cả người cảm thấy không tự nhiên chút nào nhưng cũng không muốn rời đi.
Trương Nguyên ăn vài quả quýt, nói chuyện với Mục Chân Chân. Hắn muốn tìm chút thoải mái sau một ngày học hành vất vả. Học bát cổ hao tâm tổn sức hơn nhiều so với học cổ văn, đương nhiên, thu hoạch cũng không nhỏ. Hiện giờ hắn đang có xác định những chướng ngại vật trong căn phòng bát cố văn kia, đợi tới khi xác định được hắn có thể tự do bay nhảy trong căn phòng rồi, gặp chướng ngại thì cứ thế mà nhảy qua. Hôm nay tạm không suy nghĩ nhiều, luyện chữ thêm một chút đã.
Mục Chân Chân cầm đồ của bút ra sau vườn lấy nước, trở về nói:
Thiếu gia, Thỏ Đình đang xem la ăn cỏ, thiếu gia đừng trách mắng cô ấy.

Trương Nguyên nói:
Ta cũng quên mất con laa ấy, đợi chút rồi ta qua xem.

Kiên nhẫn luyện qua một lượt "Ma Cô bia”, Mục Chân Chân giúp hắn rửa bát, còn hắn đi ra sau vườn.
còn hố
Chân tường phía Tây hậu viên có một ít cỏ khô, có mái che nên không bị mua gớt. La năm ở dưới chân tường nhàn hạ nhai cỏ khô. Tiểu nha đầu Thỏ Đình ngồi xổm trước mặt con la, ngơ ngác nhìn hai hàm răng cao thấp cọ xát nhai cỏ, miệng cũng chuyển động theo, dường như cũng đang nhai có vậy.
. Tiểu
,
một ít cỏ khô, có mái .
Trương Nguyên nở nụ cười, gọi một tiếng
Thỏ Đình

Tiểu nha đầu "A”.


một tiếng, như người tỉnh lại trong mộng, đứng dậy luống cuống nói:
Thiếu gia, con la đang ăn cỏ.

Trương Nguyên nói:
Ta thấy Thỏ Đình người cũng đang ăn cỏ.

"Phi"một tiếng, Mục Chân Chân cũng không nhịn nổi cười.
Trương Nguyên cười nói:
Đừng có nhìn ngây ngốc ở đó nữa, mau đi pha trà đi. Tiểu nha đầu vừa đi khỏi, Trương Nguyên nói với Mục Chân Chân: - Thỏ Đình vừa nãy chắc là ngủ ngồi ở đây, còn đang nằm mơ. Mục Chân Chân cười tiếp lời: - Mơ thấy mình biến thành một con thỏ trắng.

Trương Nguyên mỉm cười nói:
Chắc là vậy, lát nữa người hỏi Thỏ Đình xem.

Không biết tại sao Mục Chân Chân thấy trong lòng mình rất vui vẻ, gật đầu nói
Vâng , lát nữa sẽ đi hỏi.

Đã tới giờ Thân, sắc trời âm u, Trung Nguyên nhìn những hạt mưa phùn không ngừng rơi trong khoảng không, hỏi:
Chân Chân, cha ngươi ở Tiêu Sơn đã về chưa ?

Mục Chân Chân đáp:
Không biết nữa, lúc trưa vẫn chưa thấy về, có lẽ bây giờ đã về rồi.

Trương Nguyên nói:
Ngày mai người mang côn Tiểu Bàn Long tới đây cho ta mở mang tầm mắt, ta thật sự rất muốn xem thế nào. Không được từ chối đâu nhé.

Mục Chân Chân cắn cắn môi, mặt đỏ lên, đáp:
Vâng , thiếu gia.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất