Chương 67: Mục gia có cô gái sắp trưởng thành.
Sau trưa ngày hôm sau, hai cha con Mục Kinh Nham, Mục Chân Chân cùng đến. Mục Kính Nam dùng một cây gậy chọn ra hai con vịt hoang. Hai con vịt hoang này là y bắt được bên bụi lau sậy gân kênh đào Thiệu Hưng trên đường từ Tiêu Sơn trở về. Hai con thịt còn non, hai cha con Mục Kính Nam không nỡ ăn cho nên mang tới tặng cho thiếu gia Trương Nguyên.
Mẫu thân Lã thị đang may quần áo mùa đông cho Trương Nguyên. Trương Nguyên giờ đang tuổi dậy thì nên lớn rất nhanh, quần áo mùa đông năm trước đều đã ngăn cả rồi. Thây Mục Chân Chân mang tới hai con vịt hoang, bà vui vẻ nói:
Thời tiết cũng lạnh rỗi, Trương Nguyên đọc sách vất vả, ta đang định mua con vịt về tẩm bổ, con vịt hoang đầu xanh này tốt hơn nhiều so với vật nuôi trong nhà.
Rồi lập tức sai Y Đình đi dặn dò Thúy Cô, lấy một con mang đi hấp cách thủy cùng với đậu khấu và nhục quế để đem cho thiếu gia ăn tẩm bổ, lại quay sang nói với Mục Chân Chân:
Làm sao có thể nhận không hai con vịt hoang này của cha con người được, Y Đình, hãy đưa cho Chân Chân năm muoi tiền đi.
Mục Chân Chân cuồng đến sắp khóc, quỳ xuống nói:
Nêu thái thái muôn tính tiền, tiểu tì về sau không bao giờ dám bước vào của Trung gia nữa. Mấy ngày qua tiểu tỳ không bán được trái cây, bất luận xấu đẹp thế nào thái thái đều mua hết, tiểu tỳ đã rất khó xử rồi, thậm chí hôm qua còn cả nửa sọt nữa.
Mẫu thân Lã Thị vội vàng nói: - Được được được, con mau đứng dậy đi. Thỏ Đình, đỡ Chân Chân dậy.
Không nhắc đến chuyện tiên hai con vịt hoang nữa, nhìn Chân Chân từ trên xuống dưới một lượt, cuối thu thời tiết cũng se lạnh, cô thiếu nữ này còn mang giây rơm, không lạnh sao, liên hỏi Y Đình xem còn đôi giày cũ nào không đem cho Chân Chân đi.
Y Đình mang hai đôi giày cũ từ trong phòng ra, Mục Chân Chân lại đi không vừa. Y Đình tuy rằng cũng không bỏ chân, hơn nữa cũng lớn hơn Mục Chân Chân vài tuổi, nhưng chân của Mục Chân Chân lại lớn hơn chân của Thỏ Đình nhiều. Mục Chân Chân từ nhỏ đã đi chân trần, hai năm nay mới đi giày cỏ, mỗi ngày đi một chuyến đường kênh đào Tây Hung cũng đến hơn hai mươi dặm đường thì chân làm sao mà nhỏ cho được?
Muc Chân Chân thấy chán mình còn lớn hơn chân của chị Y Đình thì không khỏi cúi đầu tự ti. Giang Nam là nơi giàu có đông đúc, bó chân đã tập tục phổ biến từ lâu, nữ tử chân to thể hiện thân phận đê hèn thấp kém, không có giáo dục.
Mẫu thân Lã Thị cười nói:
Chân Chân là người có võ, chân đương nhiên phải to rồi, đợi ta làm xong quần áo mùa đông này rồi sẽ làm cho con một đôi giày vải xanh.
Mục Chân Chân vừa kêu một tiếng:
Thái thái
Thì nước mắt đã lưng trong không biết nói gì cho phải. Nàng từ nhỏ đã mô côi mẹ, đã quen chịu cảnh bị úc hiếp, khổ sở; được người khác quan tâm yêu thương một chút là đã muốn đem cả tấm lòng ra báo đáp.
Mẫu thân Lã Thị mỉm cười nói:
Chuyện này có gì to tát đâu, ta cũng thích làm mấy việc này mà. Giày của Y Đình, Thỏ Đình cũng đều do ta làm cả đấy, chỉ có điều kiểu dáng không mới mẻ lắm, không theo kịp thời đại thôi.
Tiểu nha đầu Thỏ Đình vừa ra ngoài lại đi vào, cầm trong tay một vật, đưa cho Mục Chân Chân nói:
Chân Chân tỷ, tỷ làm rơi đồ.
Mục Chân Chân vừa nhìn thấy vật đó mặt đã đỏ ửng lên. Đây là côn Tiểu Bàn Long mà cô mang tới, lúc tới gặp Trường Mẫu Lã Thị đã đặt dưới gầm hành lang phía nam, thế mà giờ Thỏ Đình lại mang nó tới đây.
Trương mẫu Lã thị liền hỏi: - Chân Chân đây là cái gì vậy? Mục Chân Chân thấp giọng nói: - Dạ, là côn Tiểu Bàn Long , hôm qua thiếu gia nói muốn xem, nên...
Trương mẫu Lã Thị cười nói:
Đây là côn Tiểu Bàn Long à, Trương Nguyên lúc trưa ăn cơm cũng nhắc tới, nó là muốn xem con luyện côn đó. Vậy con đi đến chỗ nó đi, đừng quay về vội, cha con con củ ở đây dùng bữa tôi đã.
Mục Chân Chân muốn từ chối nhưng lại không biết nói thế nào, đã nhận rất nhiều ơn huệ của mẹ con Truong Nguyên rồi, từ chối một bữa cơm chiều có phải là rất thất lễ không?
Mục Chân Chân nhìn xuyên qua cửa sổ dài, hướng mắt tới phía lâu Tây bên kia, nói: - Thiếu gia đang đọc sách, không nên làm phiền cậu ấy.
Trương mẫu Lã Thị nói:
Nó bây giờ sáng đọc sách, chiều thì một mình trong thu phòng học bát cổ, ta đang lo nó học tới đổ bệnh mất. Con đi tới cho nó nghỉ một chút cũng tốt mà.
Mục Chân Chân đồng ý, cầm côn Tiểu Bàn Long đi ra khỏi nam lầu, đúng chần chờ bên sân một lúc, thấy củ như vậy mà đi thì có chút ngại ngùng, liền nói với Thỏ Đình vừa đi ra: - Thỏ Đình, rót cho thiếu gia một ấm trà để ta bung vào.
Thỏ Đình liền chạy tới phòng đun nước dưới lầu nam, mở lò, hâm lại trà nóng rồi nhanh chóng mang đến một tách trà trong khay mạ vàng tới. Mục Chân Chân đem côn Tiểu Bàn Long đặt dưới hành lang, bê khay trà đi tới thu phòng bên lầu tây, thấy thiếu gia đang đúng quay lưng lại với cửa sổ lật sách lia lịa, miệng còn không ngùng lẩm bẩm:
Chua phá đề thì bài văn tùy thuộc vào ta, phá được đề rồi thì ta phải thuận theo văn..
Mục Chân Chân bưng trà đứng cạnh của không hề nhúc nhích, sợ làm ảnh hưởng tới mạch suy nghĩ của thiếu gia thấy thiếu gia xoay người ra mới dám lên tiếng:
Thiếu gia, trà đến rồi.
Trương Nguyên "A” một tiếng:
Chân Chân, là người u, Thỏ Đình đâu?
Nha đầu Thỏ Đình đầu tết hai búi tóc nhanh chóng chạy tới bên của, lên tiếng:
Thiếu gia...
Trên tay còn đang cầm côn Tiểu Bàn Long, khúc côn dài dài vẫn lên trên mặt đất.
Ha ha, Chân Chân mang côn Tiểu Bàn Long tới rồi. Tốt lắm, vậy đến hậu viện diện cho ta xem.
Trương Nguyên gập cuốn "Hoàng Minh thời văn định” trong tay lại. trưa nay Phạm Trân và Ngô Đình đã đọc cho hắn nghe cuôn mặt và cuốn hai của "Hoàng Minh thời văn định”, tập sách gồm hai mươi cuốn này là tuyển tập chọn lọc bốn trăm hai mươi bài bát cố xuất sắc nhất trong vòng hai trăm năm từ năm Hông Vũ thủ mười bảy tới năm Vạn Lịch thứ ba mươi, hơn nữa mỗi bài đều có kèm theo những lời bình tinh tế. Các bài tuyển chọn từ ba triệu Gia Tĩnh, Long Khánh, Vạn Lịch chiêm hai phần ba, đều có tác dụng và tính thực tế lớn với khoa củ, đặc biệt là những lời bình văn phía sau có lợi ích rất lớn đối với Trương Nguyên. Đợi đến khi đọc xong hai mươi cuốn thì hắn cũng sẽ có những hiểu biết rõ ràng hơn về thể loại và cách làm bát cổ trong suốt hai trăm năm trở lại đây.
Đọc được sách hay nên trong lòng hắn rất vui mừng, với lại cũng nên nghỉ ngơi một chút, kết hợp giữa học và chơi là một phương pháp tốt. Trương Nguyên bước nhanh đi trước, Mục Chân Chân câm côn Tiểu Bàn Long đi phía sau, tiểu nha đầu Thỏ Đình thích nhất xem náo nhiệt, sao có thể bỏ qua, cũng chạy đi xem.
Ba người đi vào hậu viện, Vũ Lăng và Tiểu Thạch Đầu đang cắt ít cỏ xanh cho lùa ăn, nghe thấy Mục Chân Chân sắp luyện côn Tiểu Bàn Longthì tỏ ra rất hào hứng. Tiểu Thạch Đâu nhanh chóng chạy tới gọi anh nó là Đại Thạch Đầu cùng đi xem, hai anh em người này cũng đã nghe tin Mục Chân Chân luyện côn từ Vũ Lăng.
Mục Chân Chân mặt đỏ rằncả lên, hai khúc côn Tiểu Bàn Long một dài một ngắn vắt trên tay, gò bó, chật chội.
Trương Nguyên cổ vũ nói:
Võ là dùng để phòng thân, trừng phạt kẻ ác, đây chính là bản lĩnh của người, không có gì phải xấu hổ cả. Ta xem trọng nhất là người có bản lĩnh, Chân Chân, bắt đầu đi.
Mục Chân Chân gật gật đầu, mím môi, kéo chặt lại tấm vải chiết eo, tay nắm lấy côn Tiểu Bàn Long, chớp mắt một cái, tư thế hiên ngang như biến thành một người khác, không còn dáng vẻ ngượng ngùng, e thẹn, mặc cảm như mọi khi, thay vào đó là một thiếu nữ sắc sảo, mạnh mẽ.
Chợt nghe một tiếng hô lớn, thanh côn cử thế mạnh mẽ vung ra nhanh như tốc độ của ánh sáng. Thanh côn vungũa tới hơn một trượng, côn chưa thu về, tay nàng đã xoay đi lại một đường nữa, phóng ra chớp nhoáng. Côn nhị khúc xoay khắp trong không trung, tiếng côn trong gió rít lên, Trương Nguyên nhìn tới hoa cả mắt. Đây không phải là mủa côn, mỗi một đường đều rất thực, bị trúng một đường chắc sẽ tới mức xương cốt gẫy nát mất.
Trương mẫu Lã Thị cũng đi tới, đứng bên ngoài mỉm cười nhìn Chân Chân luyện côn. Ba cha con họ Thạch và Mục Kính Nam cũng đi từ phía giêng tới hậu viện. Mục Kính Nam chắp tay trước ngực chào, mẹ con Trương Nguyên thì đang chăm chú ngắm những đường con vung, căn bản không hề chú ý tới hắn.
Lại một tiếng hô lớn vang lên. Những đường còn biến mất, Mục Chân Chân dùng lại với tay thu lại côn, đúng thẳng người giống như chưa hề chuyển động, chỉ có điều trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, bộ ngực phập phồng, eo thắt rất chặt, khiến cho ngục trôngcó vẻ như lớn hơn. Thiếu nữ mười bốn tuổi này đã bắt đầu hiện ra những đường cong thấp thoáng, duyên dáng yêu kiều.
Hay lắm, hay lắm!
Trương Nguyên vỗ tay tán thưởng, ánh mắt chăm chú nhìn khiến Chân Chân không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Trương mẫu Lã Thị hỏi:
Chân Chân con có thể đánh được mấy người?
Đây cũng là thắc mắc lớn nhất của cả Vũ Lăng, Thỏ Đình và anh em họ Thạch, họ đồng loạt vểnh tai lên nghe.
Mục Chân Chân cắn môi, nhìn cha mình
Mục Kính Nam tiến lên vài bước chắp tay chào Trương mẫu Lã Thị, nói:
Chân Chân nó chỉ là luyện bùa thôi, khiến thái thái chê cười rồi.
Trương mẫu Lã Thị nói:
Sao lại là luyện bừa được chú, côn hai khúc này chắc là khó luyện hơn còn một khúc, Chân Chân luyện lâu như vậy chắc chắc giỏi lắm rồi, nói ta xem, Chân Chân đánh được mấy người?
Mục Kính Nhâm đành phải trả lời:
Nếu tay không thì đánh được bốn người, năm người không lay chuyển được thân, nếu có thêm côn thì đánh thêm được mấy người nữa.
Tiểu Thạch Đầu hỏi:
Có thể hạ gục mười người không?
Mục Kính Nham cười.
Đại Thạch Đầu nói
Đâu chỉ thế, Chân Chân tỷ lợi hại như vậy, ta thấy đánh hai mười người cũng không thành vấn đề.
Trương Nguyên nghe hai anh em nhà họ nói chuyện, lại chợt nhớ tới chuyện hôm nọ gặp cô cháu Thương thị. Thương Cảnh Lan kia mà gặp cảnh này nhất định sẽ hỏi:
Mục Chân Chân đúng là có bản lĩnh trên cả vạn nam nhi.
Tiểu Cảnh Huy nhất định sẽ trợn tròn mắt mà nhìn, còn Thương Đạm Nhiên thì sao, hắn không đoán ra được nàng sẽ nói điều gì.
Trương Nguyên định tới cuối tháng sẽ tới Hội Kê thỉnh giác chế nghệ của Vương Tư Nhâm, không biết liệu có gặp lại Thương Đạm Nhiên hay không. Các lễ nghi ở cuối thời Minh cũng thoải mái hơn so với thời trước, đàn bà con gái dạo chơi khắp nơi cũng không ít, nhưng trên đường tới Hội Kê mà mong gặp được Thương Đạm Nhiên thì quả là quá hoang đường tủ, cử chờ đợi đi, học bát cổ là quan trọng nhất. Tiểu đạo viết chậm, toàn dựa và thời gian, một phiếu bầu, một lần đăng nhập click, một câu khích lệ ngắn ngủi chính là động lực cho tiền đạo viết viết truyện tới đêm