Chương 138: Lòng Người Khó Dò
Lâm Hữu cũng cũng giống như thế.
Bởi vì từ trên người đối phương, hắn không ngờ lại không cảm giác được bất kỳ cảm giác bài xích, hoàn toàn không giống với lúc gặp phải các lãnh chúa giới vực khác, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là... người của đại lục Nguyên Thủy?
Ai ngờ hắn hỏi ra, đối phương lập tức biến thành kinh hỉ:
- Ngươi cũng là đại lục Nguyên Thủy?
Khi nói chuyện, hắn ta trực tiếp rời khỏi vòng bảo hộ của Tướng Lĩnh Thụ Tinh, đi vài bước về phía cửa vào sơn cốc, hớn hở ra mặt, hình như bởi vì gặp gỡ đồng bạn mà hưng phấn.
Lâm Hữu ngược lại cũng không ngờ tới có thể gặp được một người cùng giới vực ở đây, cũng mang theo mấy binh chủng đi ra khỏi sơn cốc.
Người kia thấy hắn đi ra, nhìn thoáng qua binh chủng thực vật bên cạnh hắn, nụ cười lập tức lộ ra một tia hiền hòa:
- Không ngờ lại gặp phải người cùng một giới ở chỗ này, ta tên là Trần Dục, huynh đệ xưng hô như thế nào?
- Lâm Hữu.
Lâm Hữu nhẹ nhàng trả lời.
- Thì ra là Lâm Hữu huynh đệ, thật may mắn khi gặp nhau, nếu tất cả mọi người đã đến từ đại lục Nguyên Thủy, vậy huynh đệ có hứng thú cùng nhau hợp tác hay không? Như vậy cũng dễ dàng chiếu ứng lẫn nhau.
- Ồ? Hợp tác như thế nào?
Lâm Hữu mặt lộ vẻ hiếu kỳ.
Trần Dục nhìn bốn bề vắng lặng một chút, lại đi tới gần sơn cốc một chút, vô cùng có thành ý nói:
- Nếu là hợp tác, vậy dĩ nhiên phải dựa theo giết địch cống hiến phân phối, dù sao ta cũng không thể chiếm tiện nghi của ngươi đúng không? Không biết ý của huynh đệ như thế nào?
Nói xong, nụ cười của hắn ta càng thêm rực rỡ mấy phần, được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, lộ ra cảm giác cực kỳ gần gũi.
Nhưng một giây sau, nét mặt của hắn lại phát lạnh!
Giống như mặt trời nắng gắt giữa trời đột nhiên chợt hạ xuống tuyết lớn.
Nương theo mà đến, còn có mấy tiếng xé gió sắc bén, và từng cây gai gỗ to lớn từ dưới lòng bàn chân Lâm Hữu lồi ra, đúng là đâm thẳng về phía Lâm Hữu!
Mà biểu lộ của Trần Dục cũng trong nháy mắt biến thành dữ tợn tàn nhẫn, hoàn toàn không có thân mật thân hòa vừa rồi.
Thì ra mọi việc tất cả đều là hắn ta ngụy trang!
-Cuối cùng, vẫn không nhịn được sao?
Thế mà, lúc này Lâm Hữu lại vang lên một tiếng cười lạnh.
…………
- Cái gì?
Lâm Hữu đột nhiên xuất hiện cười lạnh làm cho biểu tình dữ tợn của Trần Dục bỗng nhiên biến đổi.
Vốn dĩ, Lâm Hữu còn đứng tại chỗ lại bỗng nhiên bay lui ra ngoài, tránh thoát được đòn đánh lén của hắn ta.
Giống như đã sớm đoán được trước đó vậy!
Cùng lúc đó, hai bóng người từ hai bên sơn cốc nhanh chóng bay ra, đi đến bên cạnh Trần Dục.
Rõ ràng là hai Mộc Linh cấp 6 đã sớm ẩn nấp!
Trần Dục thấy kế hoạch của mình bại lộ, chỉ là chấn kinh một chớp mắt đã lập tức quay người thoát đi, lấy tốc độ cực nhanh lui ra sau lưng đội ngũ Thụ Tinh.
- Ngươi cho rằng ngươi còn có thể trốn được sao?
Âm thanh lạnh lẽo lại lần nữa truyền vào trong tai Trần Dục.
Căn bản không cho hắn ta cơ hội thoát đi, mấy vách tường hơi mờ đột nhiên xuất hiện trên đường hắn ta chạy trốn, triệt để ngăn cản đường đi của hắn.
Sau đó sưu sưu vài tiếng phá không, mấy dây leo từ trong sơn cốc xông ra, lập tức quấn lên thân thể của hắn ta.
Hai cây Mộc Linh bên cạnh hắn ta muốn giúp đỡ nhưng lại bị Linh Tịch mạnh mẽ dùng Bụi Gai Quấn Quanh trói lại, từ không trung ngã xuống.
Đồng thời, một gai gỗ to lớn ngưng tụ trên không trung, thẳng tắp lướt về phía Trần Dục.
- Phốc!
Hoa máu nổ tung, cả người Trần Dục bị đóng ở trên tường, hai mắt trợn to, tràn đầy không dám tin.
Hắn ta không cam lòng đưa tay chỉ Lâm Hữu:
- Ngươi... Phát hiện từ khi nào?
Vừa mới dứt lời, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, cổ ngã lệch một bên, binh chủng sau lưng càng kêu thảm ào ào mất mạng.
Lâm Hữu nhìn thi thể của hắn ta, lạnh lùng nói:
- Từ khi ngươi mới xuất hiện thì ta đã phát hiện.
Không thể không nói, kỹ năng diễn kịch của Trần Dục này thật rất tốt, kém chút ngay cả Lâm Hữu cũng bị hắn ta lừa.
Nhưng diễn viên lợi hại hơn nữa cũng có lúc sơ hở.
Từ lần đầu tiên đối phương nhìn thấy binh chủng bên cạnh mình mà biểu lộ không có biến hóa chút nào thì Lâm Hữu thì đã nổi lên lòng nghi ngờ.
Rất hiển nhiên, Trần Dục này cũng sớm đã vụng trộm thăm dò loại hình binh chủng bên cạnh hắn, sau đó mới giả bộ như ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này.
Nếu không thì không thể nào ngay cả một chút biểu lộ cũng không có.
Sau đó quả thật như hắn đoán trước, đột trở tay đánh lén hắn, muốn đẩy hắn vào chỗ chết, thật là lòng dạ khó lường.
Xem ra ở trên Chiến Trường Vạn Giới này, cho dù là người cùng một giới cũng không thể tin tưởng.
Nếu không thì chết cũng không biết chết như thế nào.
Trước mặt lợi ích, mọi thứ tình cảm đều quá rẻ mạt.
【 Chúc mừng ký chủ, thành công đánh giết lãnh chúa cấp 6, thu hoạch được mười ngàn điểm ma năng, một Tinh Hoa Lãnh Địa cấp 6 】
Đang nghĩ ngợi, một tiếng nhắc nhở vang lên trong đầu Lâm Hữu.
Phía trên không có đánh dấu chữ “Vị diện khác” càng tiến một bước chứng minh suy đoán của hắn.
Nhưng làm cho hắn không ngờ chính là, sau khi giết chết Trần Dục, không ngờ lại trực tiếp thu được mười ngàn điểm ma năng, xem ra gia hỏa này đã làm không ít loại chuyện này.
Lâm Hữu thu lại tâm trạng không vui, lập tức xoay người trở lại trong sơn cốc, thu tất cả vật liệu vào trong không gian cá nhân.
Không bao lâu, hắn đã mang theo các thực vật rời khỏi sơn cốc, đến trên chiến trường tiếp tục thăm dò, thuận tiện tìm một chút xem có nhóm ma thú nào hay không, cho nhóm binh chủng tăng lên một chút kinh nghiệm.
Mà theo sắc trời dần dần sáng lên.
Lãnh chúa các nơi trên chiến trường cũng ào ào hành động, lại bắt đầu một vòng giết chóc mới.
Toàn bộ chiến trường đều tràn ngập một mùi máu tươi, so với lúc bắt đầu càng nồng nặc hơn rất nhiều.
Mãi đến buổi trưa, những cột sáng ngút trời lại lần nữa xuất hiện, trên chiến trường có mấy nơi đột nhiên sáng lên.
- Bảo vật chiến trường! Bảo vật chiến trường lại xuất hiện!
- Nhanh, chúng ta mau qua đó, lần này nhất định phải cướp được bảo vật trước!
- Đi, chúng ta cũng đi qua, thuận tiện thu chút đầu người!
...
Trong lúc nhất thời, gần như tất cả lãnh chúa đều nhanh chóng chạy tới về phía vị trí cột sáng.
Lâm Hữu cẩn thận phát hiện, số lượng những bảo vật chiến trường này rõ ràng ít hơn so với hôm qua.