Chương 139: Bảo Vật Chiến Trường Lại Xuất Hiện
Hôm qua, tổng cộng có chín nơi, hôm nay cũng chỉ có sáu nơi.
Không biết vì số lượng lãnh chúa ít hơn hay vì nguyên nhân gì khác.
Nhưng có một chuyện có thể khẳng định là, bảo vật ít hơn thì cạnh tranh sẽ trở nên càng thêm kịch liệt, nguy hiểm cũng sẽ theo đó gia tăng lên rất nhiều.
Hôm qua vì hắn có vận khí tốt.
Bảo vật chiến trường trùng hợp xuất hiện ở chỗ cách hắn không xa.
Nhưng Lâm Hữu cũng không có tự tin có thể cướp đi bảo vật từ trong tay nhiều lãnh chúa như vậy.
Cho dù thật có thể cướp được thì binh chủng của hắn khẳng định sẽ tổn thất rất nhiều, vậy hai ngày còn lại sẽ rất nguy hiểm.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không bỏ cơ hội tốt kiếm một món lớn này, mang theo binh chủng vội vàng đuổi tới một cột sáng gần hắn nhất trong đó, sau đó trực tiếp trốn ở trong rừng cây bên cạnh, cẩn thận che giấu.
Quả nhiên cũng không lâu lắm đã có hai lãnh chúa từ đằng xa chạy đến.
- Nhanh lên nữa, bảo vật ngay ở phía trước.
- Tia sáng kia động! Chúng ta mau chạy tới!
Hai lãnh chúa kia rõ ràng là đồng bạn cùng một giới vực.
Bên cạnh đều mang không dưới tám mươi binh chủng cấp 6, toàn bộ đội ngũ xem ra cực kỳ to lớn.
Mà ngay khi hai người chạy gấp thì lại không chú ý tới trong rừng cây phía trước đang có gần một trăm bóng người chăm chú nhìn mỗi một động tác của bọn hắn.
Chờ bọn hắn đi vào bên rừng thì vô số dây leo đã đột nhiên lướt lên, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn cuốn về phía bọn họ.
- Không tốt! Có mai phục!
Sắc mặt hai người đại biến, lập tức ngừng bước chân lại, trốn đến sau lưng binh chủng.
Mà binh chủng bên cạnh bọn họ cũng trực tiếp tiến lên, ngăn cản những dây leo kia.
- Người nào! Cút ra đây cho ta!
Một lãnh chúa trong đó tức giận rống to về phía rừng rậm.
Đồng thời, binh chủng Yêu Nữ Thân Ưng bên cạnh hắn ta vung vẩy cánh, bắn nhanh ra vô số lông vũ ra bốn phía, chặt đứt toàn bộ những dây leo đang xông tới.
Nhưng bọn hắn lại không chú ý tới.
Lúc này, vị trí của bọn hắn sớm đã tràn ngập một làn khói màu tím nhạt.
Mới một lát thời gian mà hai người bọn họ còn có binh chủng bên cạnh đã biến đến tinh thần hoảng hốt, ánh mắt mơ hồ.
Mặc dù chỉ là một chớp mắt, nhưng lại để dây leo thành công phá vỡ phòng ngự của bọn hắn, thành công xuyên thủng thân thể của ba mươi mấy binh chủng, để trước mặt hai người trống không.
Hai người giật mình tỉnh lại, vừa định muốn chạy trốn thì lại phát hiện có rất nhiều bóng đen bay lướt qua đỉnh đầu bọn họ, ném nguyên một đám cây nấm màu đỏ xuống chỗ bọn họ.
- Đùng…
- A …
Tiếng nổ mạnh kịch liệt, kèm theo tiếng hai người kêu thảm vang vọng toàn bộ biên giới rừng cây.
Căn bản không cho bọn họ cơ hội giãy dụa trước khi chết, một Chiến Sĩ Xương Rồng Tròn ầm vang rơi xuống, thân thể của nó nhanh chóng xoay tròn, bắn ra lít nha lít nhít gai nhọn, ngăn cản những binh chủng đang muốn xông lên cứu viện.
Lãnh chúa Yêu Nữ Thân Ưng là xui xẻo nhất, trực tiếp bị gai nhọn bắn thủng đầu, mất mạng tại chỗ.
Một lãnh chúa khác thì bị dây leo của Yêu Nữ Mị Hoặc đâm thủng ngực, ầm vang ngã trên mặt đất.
【 Chúc mừng ký chủ, thành công đánh giết lãnh chúa cấp 6 vị diện khác, thu hoạch được sáu ngàn điểm ma năng, một Tinh Hoa Lãnh Địa cấp 6 】
【 Chúc mừng ký chủ, thành công đánh giết lãnh chúa cấp 6 vị diện khác, thu hoạch được bốn ngàn điểm ma năng, một Tinh Hoa Lãnh Địa cấp 6 】
Hai người này lập tức đã cống hiến cho Lâm Hữu mười ngàn ma năng.
Tăng thêm trước đó hắn kiếm được, thì số lượng ma năng đã vượt qua bốn mươi ngàn điểm, cái này nhanh hơn nhiều so với săn giết ma thú.
- Làm rất tốt.
Lâm Hữu từ phía sau một cây đại thụ chậm rãi đi ra, trong lòng nhịn không được cảm thán.
Nếu như chống lại chính diện thì hắn có lẽ sẽ không cách nào nhẹ nhàng giải quyết xong hai lãnh chúa giới vực khác như vậy.
Nhưng đánh lén lại khác.
Hiện tại, tất cả tâm tư của những lãnh chúa kia đều dồn trên bảo vật chiến trường, chính là lúc đề phòng sơ suất nhất, cũng là cơ hội tốt nhất để hắn săn giết.
Sau khi để các thực vật xử lý sạch thi thể, hắn lại bắt đầu bố trí gần đó.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện một chuyện khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Vừa rồi, sau khi Chiến Sĩ Xương Rồng Tròn giết lãnh chúa kia lại tăng 1 điểm kinh nghiệm!
Đánh giết lãnh chúa ngang cấp...
Lại cũng có thể lấy được kinh nghiệm!
Như thế có chút vượt qua dự đoán của Lâm Hữu.
Chẳng lẽ đây là khen thưởng ẩn tàng sau khi đánh giết lãnh chúa giới vực khác?
Nếu thật là như vậy, vậy hắn còn tìm ma thú luyện cấp làm gì, trực tiếp tìm lãnh chúa giới vực khác là được rồi, còn có thể thuận tiện kiếm lời ma năng!
……….
Thời gian sau đó, Lâm Hữu vẫn trốn trong mảnh rừng cây kia, phục sát lãnh chúa đi qua.
Trong thời gian ngắn ngủi hơn một giờ đã có gần hai mươi lãnh chúa chết ở trên tay hắn, không một ai may mắn thoát khỏi.
Những lãnh chúa kia cung cấp ma năng cho hắn có nhiều có ít.
Ít, chỉ có hai ba ngàn điểm.
Nhiều, lên đến mười ngàn điểm cũng có, trên tay hoặc nhiều hoặc ít đều dính qua một chút máu người.
Tổng kết lại, cuối cùng, bọn hắn giúp Lâm Hữu tích hơn mười vạn ma năng.
Điều này cũng may mà món bảo vật chiến trường kia đủ cứng chắc, không ngờ lại tranh giành lâu như vậy mới bị người đoạt đi, quả thực chính là ai cầm người đó chết, như cái bùa đòi mạng vậy.
Ngược lại làm cho Lâm Hữu kiếm bộn rồi.
Mà xếp hạng giết địch của hắn cũng từ ban đầu hơn chín trăm tăng lên tới hơn năm trăm, tạm thời còn không cần lo lắng bị người ta để mắt tới.
Huống hồ chỉ xem bảng xếp hạng, những người kia cũng sẽ không biết hắn là ai.
Mắt thấy bảo vật không biết bị người nào cướp đi, lãnh chúa xa xa dần dần tán đi, Lâm Hữu cũng lặng lẽ mang theo binh chủng của hắn rời khỏi chỗ đó.
Quanh đi quẩn lại trên chiến trường, sau khi lại đánh chết không ít ma thú và lãnh chúa, trời lại lần nữa đen lại.