Chương 144: Là Lãnh Chúa Đại Nhân! Lãnh Chúa Đại Nhân Trở Về Rồi!
Tính cả Tín Ngưỡng Bảo Châu cũng bị Rồng Xương bắt lấy, nhanh chóng mang theo rời khỏi hiện trường.
- Mau đuổi theo!
Chúng lãnh chúa kịp phản ứng, ào ào mang theo binh chủng của mỗi người đuổi theo, đảo mắt đã rời khỏi chiến trường, khuếch tán ra bốn phía.
Trên chiến trường, lãnh chúa càng trong nháy mắt lâm vào trong náo động, chạy trốn thì chạy trốn, sống mái với nhau thì sống mái với nhau, bắt đầu không ngừng lan tràn ra phía ngoài.
Rất nhiều đều muốn trong thời gian sau cùng này kiếm bộn, càng giết đỏ cả mắt.
May mắn Lâm Hữu chạy nhanh, không bị đại quân của những lãnh chúa khuếch tán ra tác động đến.
Bởi vì hắn biết rõ, gia nhập vào loại chiến đấu hỗn loạn này là cực kỳ không sáng suốt.
Mạng sống cũng bị mất thì còn cần ma năng và bảo vật làm cái gì?
Có điều lần này hắn cũng không phải là không có thu hoạch.
Đang trên đường thoát đi, Lâm Hữu nhìn ma năng của mình một chút, trọn vẹn năm trăm ngàn!
Cái này so sánh với Tín Ngưỡng Bảo Châu gì kia thì nhiều hơn nhiều lắm.
Mắt thấy sắp tới giữa trưa, bước chân của hắn cũng dần dần tăng nhanh, tìm một chỗ địa hình bí ẩn gần đó, tạm thời trốn đi.
Chỉ chờ giữa trưa vừa đến thì sẽ lập tức dịch chuyển rời khỏi nơi này.
……….
【 Chúc mừng các vị lãnh chúa đã thành công tồn tại ba ngày ở Chiến Trường Vạn Giới. 】
【 Dịch chuyển sắp bắt đầu, mời các vị lãnh chúa chuẩn bị sẵn sàng. 】
...
Âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu tất cả lãnh chúa.
Sau khi trải qua ba ngày chém giết sinh tồn, cuối cùng Chiến Trường Vạn Giới cũng đi đến hồi kết.
Tất cả lãnh chúa và binh chủng đều bị ánh sáng bao phủ, bắt đầu tiến hành dịch chuyển.
Toàn bộ tranh đấu trong chiến trường cũng ngừng lại vào thời khắc này.
- Cuối cùng có thể đi về.
Lâm Hữu chậm rãi đứng dậy, cảm nhận được cảm giác hấp xả quen thuộc trên người truyền, cuối cùng thở dài một hơi.
Mặc dù ba ngày này không dài nhưng lại xảy ra rất nhiều chuyện, cũng xuất hiện rất nhiều biến cố ngoài dự liệu.
Nhưng mặc kệ nói như vậy, kết quả đều là tốt.
Hắn không chỉ thành công còn sống sót, còn thu được rất nhiều vật liệu.
Đối với thời kỳ phát triển ban đầu, một lãnh chúa đang rất khuyết thiếu tài nguyên như hắn thì đây tuyệt đối là một thu hoạch vô cùng khổng lồ.
Cũng không biết trong vòng ba ngày này, thành Hoàng Sa phát triển như thế nào.
Tường thành đã xây xong hay chưa, nhân khẩu đã an định lại hay chưa, còn có đủ loại chuyện đang chờ hắn về xử lý.
Vừa nghĩ, ánh sáng màu trắng cũng dần sáng lên trên người hắn, “Ầm” một tiếng, binh chủng bên cạnh hắn cũng cùng nhau trong nháy mắt biến mất.
Toàn bộ chiến trường cũng theo đó trống không.
...
Thành Hoàng Sa.
Trên đường cái chính nối liền hai đầu cổng thành.
Lúc này đang vào giữa trưa.
Du khách và thương khách không ngừng đi qua, đi thẳng qua một đám cửa hàng quầy hàng mới mở.
- Mau đến nhìn xem, bánh bao nhân thịt mới ra lò đây...
- Tới tới tới, đặc sản bánh ngọt làm từ củ sắn của thành Hoàng Sa, đi qua đường đừng bỏ qua...
- Da lông của Bạch Hồ cấp 2 vừa săn giết trở về sáng nay, mười ma tinh mang đi, hứng thú nhìn một chút.....
Âm thanh gào to, còn có tiếng rao hàng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ bốn phía.
So với lúc Lâm Hữu vừa rời khỏi thì thành Hoàng Sa đã trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Trên đường phố khắp nơi đều là người đi đường và xe ngựa đi ngang qua, tới lui giữa các cửa hàng.
Cũng có không ít người tu luyện nghe danh mà đến, từ những thành thị khác chạy đến, đi vào trong sa mạc săn ma thú, kiếm lấy ma tinh.
Mà tường thành thành Hoàng Sa cũng đã cơ bản hoàn thành, ngăn cản bão cát từ ngoài sa mạc, hoàn cảnh cuộc sống cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Mọi việc đều là nhờ công quản lý của Tiết Trường Quý trong khoảng thời gian này, còn có Ngụy Cương cực lực tuyên truyền đối ngoại mới giúp cho thành Hoàng Sa dần dần nổi tiếng.
Mà lúc này, hai người Tiết Trường Quý và Ngụy Cương đang mang theo một nhóm lớn lĩnh dân đứng ở ngoài lãnh địa của Lâm Hữu, một mặt chờ mong.
Hôm nay, là thời gian các lãnh chúa sẽ từ Chiến Trường Vạn Giới trở về.
Bọn họ sinh sống trên đại lục Nguyên Thủy nhiều năm như vậy, biết rõ Chiến Trường Vạn Giới khủng bố thế nào.
Nếu như Lâm Hữu bất hạnh gặp nạn trên chiến trường, đối với bọn hắn tuyệt đối là đả kich vô cùng to lớn, thậm chí có khả năng làm cho thành Hoàng Sa từ đó không gượng dậy nổi.
Cho nên bọn họ không thể không lo lắng.
Không phải sao, vừa đến giữa trưa mà đã có không ít lĩnh dân tự động tụ tập tới, chờ đợi tin tức cuối cùng.
- Ngụy Thống lĩnh, ngươi nói... Lãnh chúa đại nhân lần này có thể an toàn trở về không?
Tiết Trường Quý đứng ở phía trước nhất đột ngũ lo lắng hỏi.
Bên cạnh lão, Ngụy Cương cau mày, kiên định nói:
- Lãnh chúa đại nhân khí vận bất phàm, khẳng định sẽ bình an trở về, chúng ta cứ chờ đợi ở đây là được.
Thật ra trong lòng Ngụy Cương cũng không chắc chắn.
Trước đó, hắn đã sống ở thành Song Diệp nhiều năm, gặp quá nhiều lãnh chúa dịch chuyển đi Chiến Trường Vạn Giới nhưng không thể trở về.
Cho dù là những lãnh chúa có thực lực cực kỳ mạnh mẽ cũng chưa chắc dám đảm bảo trăm phần trăm có thể trở về, huống chi Lâm Hữu là lần đầu tiên đi Chiến Trường Vạn Giới.
Tiết Trường Quý đương nhiên cũng biết đạo lý này, khẽ thở dài một hơi, nói:
- Hi vọng thật sự là như thế.
Nói xong, hai người không tiếp tục lên tiếng nữa.
Toàn bộ hiện trường dần dần an tĩnh lại.
Nơi xa, những khách qua đường và thương khách cũng quăng tới ánh mắt tò mò, hoặc là chỉ trỏ về phía bọn họ.
Ầm!
Đúng lúc này, trong lãnh địa của Lâm Hữu phóng lên một cột sáng tận trời.
Mọi người vốn đang đang đợi bỗng nhiên chấn động trong lòng.
- Là lãnh chúa đại nhân! Lãnh chúa đại nhân trở về rồi!
- Thật là lãnh chúa đại nhân!
Trong tiếng kinh hô, mấy người Tiết Trường Quý lập tức đi đến bên ngoài rừng rậm dây leo lãnh địa của Lâm Hữu, không nhìn được nhìn vào bên trong.
Trong thành, người đi đường cũng đều ào ào ngừng chân, nhìn về phương hướng cột sáng xuất hiện.
- Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
- Xem ra chắc lãnh chúa thành Hoàng Sa từ chiến trường trở về.
- Không sai được, trước đó ta đã gặp một lần ở thành Song Diệp.