Chương 154: Lãnh Chúa Đại Nhân, Chuyện Không Ổn Rồi! Có Người Gây Sự Trong Thành!
Vừa rồi Lâm Hữu chạm phải mấy vệ binh bảo vệ ở bên ngoài cổng thành, trên người bọn họ chỉ mặc khôi giáp cực kỳ cũ nát mà thôi, thoạt nhìn đã biết mấy thứ đó được giữ lại từ rất nhiều năm trước rồi.
Bọn họ chính là thủ hạ của Lâm Hữu hắn, hắn không thể keo kiệt cho bọn họ mặc những loại trang bị như vậy được. Ít nhất cũng không được kém hơn trình độ của những lãnh địa khác.
- Xem ra cần phải lấy nhiều chút khoáng thạch.
Lâm Hữu nhìn lượng khoáng thạch còn lại một chút, lần thăng cấp kiến trúc vừa rồi đã tiêu hao hầu như không còn, ma năng cũng chỉ có 150 ngàn.
Tuy tạm thời chưa thể thăng cấp lãnh địa, nhưng nên chuẩn bị một chút khoáng thạch dự trữ mới được, đến lúc đó đỡ phải luống cuống tay chân.
Nghĩ là làm, hắn gọi Từ Trung tới, để đối phương sắp xếp người đi lấy quặng mỏ.
Hiện tại, dân cư thành Hoàng Sa đã nhiều gấp đôi so với trước kia, trong đó còn có không ít lưu dân sống lang thang, căn bản không sợ thiếu người dùng.
Chỉ cần trả đủ ma tinh, kiểu gì cũng có người nguyện ý làm, còn có thể thuận tiện giải quyết vấn đề sinh tồn của lưu dân, một mũi tên trúng hai đích.
Cho nên rất nhanh, Từ Trung đã nhận lệnh rời đi, bắt đầu vào trong thành triệu tập nhân thủ.
Nhưng khiến cho Lâm Hữu không nghĩ tới chính là, chân trước Từ Trung vừa đi, bên ngoài lãnh địa lại đột nhiên truyền đến một tiếng la đầy lo lắng.
- Lãnh chúa đại nhân, chuyện không ổn rồi! Có người gây sự trong thành!
Có người gây sự?
Lâm Hữu nhíu mày.
Hắn lập tức rời khỏi lãnh địa đi ra bên ngoài, bên ngoài có một vệ binh bị thương vẻ mặt đầy lo lắng đang chờ ở nơi đó, trên trán còn có máu tươi tí tách chảy xuôi xuống.
Vừa thấy Lâm Hữu, vệ binh kia lập tức lo lắng đi lên:
- Lãnh chúa đại nhân, ngài mau đi xem một chút, trong thành có một đám tu luyện giả đang gây chuyện, Ngụy thống lĩnh cũng bị bọn họ đả thương rồi!
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt Lâm Hữu trầm xuống.
Lại có người dám gây chuyện ở địa bàn của hắn, còn đả thương người của hắn?
- Đi, mang ta đi nhìn!
Không nhiều lời vô nghĩa, Lâm Hữu trực tiếp gọi nhóm thực vật trong lãnh địa tới, túm lấy vệ binh nhảy lên lưng Mộc Nhiễm Sư, vội vàng chạy vào bên trong Thành Hoàng Sa.
Rồng Bay đang ở lãnh địa nghỉ ngơi, lại dẫn theo Rồng Mộc Ảnh bay lên không trung, kéo theo một đám cuồng phong khủng bố.
Mà lúc này, trên đường cái Thành Hoàng Sa.
Đang có một đám tu luyện giả từ bên ngoài tới phá phách cướp bóc đốt cháy chung quanh, khiến cho tất cả cửa hàng quầy hàng bên đường đều bị đập tan thành từng mảnh, thậm chí tiếng cười lớn cực kỳ kiêu ngạo không ngừng truyền ra.
- Ha ha ha đây là thủ vệ thành Hoàng Sa sao? Quá yếu rồi!
- Các anh em, đập nát hết những thứ kia cho ta! Ta thật muốn nhìn, ai còn dám ngăn cản chúng ta nữa!
- Đúng vậy! Đều đập hết, nể mặt mà không biết xấu hổ, dám từ chối yêu cầu của lão đại, không để lại một thứ nào!
Ầm vang!
Lại một gian cửa hàng sập xuống khiến trên đường bay lên một đám bụi lớn.
Cư dân lãnh địa đứng xa xa nhìn một màn này, lại không người nào dám đi lên ngăn cản, chỉ có thể nén giận đứng một bên.
Mà trên đường, rất nhiều vệ binh đang bị trọng thương nằm ở nơi đó.
Ngay cả vệ binh thống lĩnh Ngụy Cương, cũng đầy người là máu, đang nằm trong một mảnh phế tích, cương đao trong tay đã gãy, thoạt nhìn bộ dáng gần như hấp hối rồi.
Quả thực vô cùng thê thảm!
- Thật sự là quá kiêu ngạo!
Cư dân lãnh địa đang đứng cạnh đó, gắt gao nắm chặt tay, hai mắt đều dần dần đỏ ửng lên, cuối cùng có một người cũng không nhịn được muốn xông lên lý luận với gia hoả này.
Nhưng lập tức, hắn ta đã bị những người khác ngăn lại.
- Đừng xúc động! Bọn họ đều là tu luyện giả cấp sáu, lại có nhiều người như vậy, đi lên sẽ chết đó!
- Đúng vậy, nên chờ lãnh chúa đại nhân tới đây rồi nói sau, vừa rồi chúng ta đã để người đi gọi lãnh chúa đại nhân rồi.
- Thế nhưng...
Cư dân lãnh địa kia há to miệng, vẫn muốn nói gì đó.
Không ngờ, người đàn ông có ba vết sẹo ở mặt đang đứng ở giữa con đường hình như đã nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, sau đó tên này đột nhiên biến mất ở trước mặt đám cư dân.
Khi hắn ta xuất hiện trở lại, đã đi tới phía sau bọn họ, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn họ.
- Dường như các ngươi rất bất mãn với chúng ta?
Vừa nói tay hắn ta vừa hạ xuống, mỗi tay một cái, hung hăng túm cổ hai cư dân lãnh địa, từ từ nhấc bọn họ lên.
- Ách!
Đôi mắt của hai cư dân lãnh địa kia lồi ra thật nhanh, hai tay bọn họ nắm lấy cổ tay người đàn ông này, liều mạng giãy dụa.
Thế nhưng cổ tay người đàn ông đó như vòng sắt, cứ túm chặt lấy cổ bọn họ, khiến khuôn mặt bọn họ đỏ lên, hít thở cực kỳ khó khăn.
- Không phải vừa rồi nói rất sảng khoái sao? Tại sao bây giờ không nói nữa?
- Hay là các ngươi cho rằng, sau khi lãnh chúa các ngươi đến đây, hắn có thể cứu được các ngươi?
Âm thanh của người đàn ông nọ lạnh như băng, quanh quẩn trong tai mọi người, thậm chí còn có một tia đùa cợt.
Đám tu luyện giả khác đang hủy hoại cửa hàng nghe vậy, cũng kiêu ngạo cười ha hả:
- Ha ha ha bọn họ lãnh chúa vừa từ Chiến Trường Vạn Giới trở về, bây giờ phỏng chừng đang ở bên trong lãnh địa làm rùa đen rút đầu đó.
- Đúng vậy, một nơi rách nát cỡ này, thủ hạ toàn rác rưởi như vậy, lãnh chúa có thể mạnh tới mức nào?
- Quá buồn cười, ha ha ha.
Tiếng cười kiêu ngạo vang lên, cùng với hai cư dân lãnh địa kia giãy dụa, là hình ảnh duy nhất bên trong thành.
Người chung quanh giận mà không dám nói gì, trong mắt tất cả đều tràn ngập phẫn nộ và lo lắng.
Nhìn thấy bộ dáng bọn họ, đám tu luyện giả cười càng thêm bừa bãi, giống như đang cười nhạo bọn họ không biết gì vậy.
- Các ngươi cảm thấy như vậy buồn cười lắm phải không?
Ngay lúc đó, một âm thanh lạnh như băng, cực kỳ đột ngột vang lên, khiến sắc mặt của người đàn ông nọ và đồng bọn của hắn ta, chợt biến đổi.
- Ai!
Người đàn ông này quay đầu lại nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Thế nhưng nghênh đón hắn ta, là đám dây leo chằng chịt, từ bốn phương tám hướng vây quanh bọn chúng.