Lãnh Chúa Toàn Dân: Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 155: Cảnh Tượng Khủng Bố

Chương 155: Cảnh Tượng Khủng Bố
Hình ảnh cực kỳ khủng bố kia, lập tức khiến tinh thần người đàn ông nọ chấn động mạnh, hắn ta bật người, buông hai tay đang túm cổ hai cư dân lãnh địa rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
- Trốn? Ngươi cho là ngươi còn có thể thoát được rồi ư?
Lại một tiếng cười lạnh vang lên.
Bên trên con đường bắt đầu xuất hiện càng nhiều dây leo, số lượng vô biên vô hạn kia, đã che kín mỗi một ngõ ngách trên đường cái!
Giống như vô số những con rắn bay múa, đẩy mạnh lên cả bầu trời, sau đó bện thành cái võng hình nửa vòng tròn khủng bố phủ kín không trung bên trên quảng trường, trực tiếp phong tỏa người đàn ông nọ và đồng bọn của hắn ta ở bên trong!
- Làm sao có thể!
Vẻ mặt người đàn ông kia đầy kinh hãi, hắn ta đang ngơ ngác nhìn một đồng dây leo che trời kia.
Người đi đường vây xem cũng kinh hô liên tục, tất cả đều bị cảnh tượng trước mắt làm rung động nói không nên lời.
Bởi vì có quá nhiều dây leo rồi!
Dường như mãi mãi không ngừng lại vậy. Con đường cái và kiến trúc hai bên đường vốn dĩ được làm từ đất vàng, bây giờ đều bị dây leo bao trùm, biến thành một mảnh rừng rậm dây leo khổng lồ.
Chỉ đảo mắt một cái, người đàn ông nọ và chín kẻ đồng loã với hắn ta đã bị vô số dây leo cuốn lấy, treo lên không trung.
Mặc cho bọn hắn liều mạng giãy dụa, lại chỉ có thể tuỳ ý để những cái gai trên dây leo càng lún càng sâu, hút máu tươi trên người bọn chúng.
Tiếp theo, đám người tránh ra.
Lâm Hữu cưỡi Sư Tử Gỗ từ từ xuất hiện giữa đám người, lạnh lùng nhìn chăm chú vào mấy người đang bị trói.
- Xuống tay nhẹ chút, đừng giết bọn chúng ngay.
Âm thanh không cảm xúc vang lên từ trong miệng Lâm Hữu.
Người đàn ông nọ và đồng bọn của hắn ta liều mạng giãy dụa, lại phát hiện dây leo quấn trên người càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thít chặt, thậm chí đầu của hắn ta cũng bị dây leo bao trùm, khiến bọn chúng không thể há miệng nói được.
Cuối cùng, dây leo càng ngày càng thít chặt cơ thể bọn chúng, không ngừng nén ép máu thịt của bọn chúng, khiến xương cốt phát ra tiếng vang ca ca.
Từng đôi mắt của bọn kia tràn ngập hoảng sợ và tuyệt vọng, lại lồi ra tới mức cao nhất, dường như sắp rơi ra ngoài đến nơi rồi!
………..
- Ba!
Bỗng nhiên, một tiếng giòn tan vang lên.
Một tu luyện giả trong số bọn chúng giống như dưa hấu bị nổ, thân thể vỡ tung ra, máu từng trong khe hở giữa đám dây leo phun ra bên ngoài.
Cảnh tượng khủng bố kia, khiến mọi người đang đứng ở nơi xa nhìn thấy, cũng sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu, thậm chí còn có người cong lưng điên cuồng nôn mửa.
Nhưng vẻ mặt Lâm Hữu vẫn lạnh băng như trước, hắn nhìn đám người trước mặt như nhìn một đám xác chết.
Điều này khiến đám thương nhân lữ hành của thành Hoàng Sa vô cùng sợ hãi, bọn họ không nhịn được liên tục lui về phía sau.
- Ầm!
- Ầm!
Lúc này, lại vài tiếng giòn tan vang lên.
Thân thể đám tu luyện giả liên tục vỗ tung, máu chảy dọc theo đám dây leo.
Mãi cho đến cuối cùng khi người đàn ông cầm đầu kia bị trói thì bùn nhão, cũng không có một tiếng hét thảm nào phát ra.
Đám người vừa rồi còn kiêu ngạo gây chuyện, chỉ ngắn ngủi mấy phút đồng hồ đều bị giết sạch, không chừa một kẻ nào!
Phải biết rằng, đám người đó đều là tu luyện giả cấp sáu!
Nhưng lại bị giết dễ dàng như vậy, chẳng thể phản kháng nổi!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin tưởng đây là sự thật!
Mãi cho đến hồi lâu sau, đám người từ bên ngoài đến mới chân chính hiểu biết sự khủng bố của Lâm Hữu, cũng không còn chút tâm lý khinh thường thành Hoàng Sa nữa.
- Lão Tiết, ngươi dẫn người thu dọn nơi này một chút.
Lâm Hữu nhìn vào bên trong đám người, đã thấy bọn Tiết Trường Quý xuất hiện.
Sau đó, hắn vung lên bàn tay to, đám dây leo nhanh chóng biến mất, đảo mắt một cái, chúng đã rút lui khỏi con đường, chỉ để lại một đống máu, không còn cả thi thể.
Tiết Trường Quý nhận được mệnh lệnh, tự nhiên không dám chậm trễ, lập tức dẫn một đám cư dân lãnh địa, bắt đầu rửa sạch vết bẩn trên con đường, thuận tiện sửa sang lại kiến trúc bị sập.
Về phần Lâm Hữu, hắn đi tới trước mặt Ngụy Cương trọng thương đang nằm trên mặt đất và vài tên vệ binh, để cho Linh Tịch và đám Mộc Linh tiến hành trị liệu cho bọn họ.
May mắn, mấy người này đều không dính vết thương trí mệnh, chỉ chốc lát sau đã từ từ tỉnh lại.
Vừa thấy Lâm Hữu, Ngụy Cương gian nan đứng dậy, muốn hành lễ với hắn.
- Lãnh chúa đại nhân, thuộc hạ vô năng, không thể bảo hộ thành Hoàng Sa chu toàn!
- Được rồi được rồi, trên người ngươi đang có thương tích, không cần hành lễ với ta, hơn nữa ngươi đã làm không tệ.
Lâm Hữu đưa tay ngăn bả vai Ngụy Cương, để đối phương dựa vào tường nằm thoải mái hơn một chút.
Dù biết mọi chuyện đã xong xuôi như vậy, sắc mặt của Ngụy Cương vẫn đầy khổ sở, trong mắt hắn ta xuất hiện sự áy náy và tự trách nồng đậm.
- Đều do thuộc hạ thực lực thấp kém, mới làm hại nhiều người bị thương như vậy, hại nhiều người trôi giạt khấp nơi như vậy. Thuộc hạ vô năng, khẩn cầu lãnh chúa đại nhân thu hồi chức thống lĩnh!
Trong giọng nói của hắn ta thậm chí còn mơ hồ có một chút nức nở.
Nhìn ra được, hắn ta đang tự trách vì mình không thể ngăn cản những người đó gây chuyện, cảm thấy thực lực của mình quá yếu, mới không bảo vệ được thành Hoàng Sa.
Đúng là một người thành thật.
Lâm Hữu không nhịn được thầm cảm thán một tiếng, hắn lại đánh giá Ngụy Cương cao hơn không ít, trên mặt cũng dần dần lộ ra nụ cười.
- Được rồi, cứ chịu khó dưỡng thương là được, lần này ngươi làm tốt lắm, về sau không được nhắc lại chuyện cách chứ kia.
- Này…
Ngụy Cương há miệng thở dốc, còn muốn nói thêm cái gì.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thật đáng tin của Lâm Hữu, hắn ta lại nuốt lời muốn nói về.
Cứ ngây ngốc nhìn Lâm Hữu một hồi lâu, cuối cùng hắn ta cũng nắm chặt hai đấm, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Cùng lúc đó, một âm thanh nhắc nhở vang lên trong đầu Lâm Hữu.
【 Chúc mừng ký chủ, độ trung thành của cư dân lãnh địa “Ngụy Cương” đã đầy. 】
Độ trung thành đầy?
Lâm Hữu sửng sốt một chút, hắn vô cùng ngoài ý muốn.
Nhưng hắn lại lập tức nở nụ cười.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất