Chương 167: Do Thám Tin Tức
Sau đó hắn giả vờ làm lữ nhân đi ngang qua, kéo một nông phu vừa từ bên trong thành tập hợp đi ra, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Nông phu kia rõ ràng đã quen với loại chuyện này, hơn nữa sau khi đối phương nhìn thấy Lâm Hữu lấy ra một viên ma tinh, nếp nhăn trên mặt lập tức cười tươi như hoa.
- Người anh em à, ngươi tới không đúng lúc rồi. Bây giờ lãnh chúa thành Mặc Uyên đang triệu tập nhân thủ bên trong đó, hình như muốn đi đánh giặc, ngươi cần phải cẩn thận một chút.
Nông phu vừa cười vừa nhận ma tinh, lại hà hơi lên bên trên một cái, sau khi đối phương nhìn thấy bên trên lộ ra ánh sáng, lại mặt mày hớn hở.
Lâm Hữu thấy thế, lập tức hỏi thêm:
- Đánh giặc? Vậy ngươi có biết bọn họ muốn đánh ai không? Ta vừa tới nơi này không biết gì cả, chỉ muốn hiểu biết tình huống trước một bước, làm vậy dễ đề phòng hơn.
- Ta cũng không biết.
Nông phu bất đắc dĩ nhún vai:
- Chuyện của nhân vật lớn bọn họ đâu tới lượt đám người chúng ta lấy ra mua bán? Nhưng…
Nói được một nửa, nông phu đột nhiên dừng lại, ánh mắt đối phương như có như không nhìn chằm chằm vào túi tiền của Lâm Hữu.
Lâm Hữu lập tức hiểu ý của đối phương.
Hắn trực tiếp lấy ra thêm một viên ma tinh, đưa tới trên tay nông phu nọ:
- Tiếp tục nói.
- Hắc hắc.
Nông phu nọ xấu hổ cười cười, nhận ma tinh lại liếc mắt quan sát một cái, rồi mới ghé sát vào Lâm Hữu nhỏ giọng nói:
- Kỳ thật ta cũng không xác định đây có phải sự thật hay không nhưng ta nghe người ta nói, sáng nay có một đội người mới từ thành Hoàng Sa bên kia trở về gấp, sau đó trực tiếp chạy vào bên trong phủ lãnh chúa.
- Thành Hoàng Sa?
- Đúng, chính là toà thành của lãnh chúa mới tới gần đây đó, ở bên cạnh cái sa mạc kia. Nghe nói gần đây bọn họ phát triển cũng không tệ lắm. Phỏng chừng là lãnh chúa thành Mặc Uyên này coi trọng địa bàn của người ta. Cho nên… người anh em à, trong khoảng thời gian này tốt nhất ngươi đừng chạy loạn, đỡ bị vạ lây.
- Hoá ra là như vậy.
Trong lòng Lâm Hữu trở nên thâm trầm, xem ra hắn điều tra thật chính xác. Chuyện lúc trước là do thành Mặc Uyên giở trò quỷ sau lưng.
Hơn nữa khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, đối phương lại hành động nhanh như vậy.
Phỏng chừng là thấy hắn chậm chạp không chịu ra tay với thành Huyền Dương, mới muốn tự mình động thủ giải quyết hắn?
Đúng là có chuẩn bị mà tới nha.
Cũng may hắn tới trước rồi, nếu không chỉ sợ bây giờ hắn vẫn ngồi bên trong lãnh địa chờ chết, không biết nguy hiểm sắp buông xuống.
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu một lần nữa nở nụ cười, hắn lại đưa một viên ma tinh cho nông phu nọ:
- Đa tạ đã cho biết, ta sẽ nhớ kỹ.
- Đâu dám, đâu dám, ta và người anh em vừa gặp đã thân, ngươi làm vậy quá khách khí rồi.
Tuy ngoài miệng nông phu kia nói như vậy, nhưng đối phương vẫn thuần thục nhận ma tinh, trên mặt lại cười thành một đóa hoa cúc.
Sau đó, đối phương nói chuyện phiếm với Lâm Hữu vài câu, lúc này mới cầm đồ của mình rời đi.
Không thể không nói, tìm hiểu tin tức từ những người dân bình thường trên phố là con đường thu thập tin tình báo nhanh nhất.
Lại kéo thêm vài người cẩn thận thám thính một chút tin tức bên trong thành sau đó Lâm Hữu lặng lẽ ẩn vào trong rừng, một lần nữa trở lại trên đỉnh núi nơi nhóm thực vật đang né tránh.
Nếu đối phương đã muốn ra tay với thành Hoàng Sa, hắn cũng chẳng còn băn khoăn gì nữa, quyết định kiên nhẫn đợi trên đỉnh núi thêm chút nữa.
Đại khái qua nửa giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy một đội ngũ khổng lồ xuất hiện ở ngoài thành.
Đầu lĩnh là một người đàn ông có thân hình cao lớn, bên người đi theo hai con Ong Chúa to đến lạ thường, cùng một đoàn binh chủng Ong Độc rậm rạp, đa dạng chủng loại.
Số lượng cực kỳ khổng lồ, thậm chí còn vượt qua hạn mức binh chủng cao nhất của lãnh chúa cấp sáu!
- Chẳng lẽ là kỹ năng loại Đẻ Trứng?
Ánh mắt Lâm Hữu ngưng trọng, người đàn ông đầu lĩnh kia chắc lãnh chúa thành Mặc Uyên Phương Hồng Hải.
Xem số lượng binh chủng này, rõ ràng có sự hiện diện của kỹ năng loại Đẻ Trứng, rất giống binh chủng sinh sản thêm của hắn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hệ côn trùng yếu ớt như vậy, lại có thể tranh đấu với những hệ khác.
Chất lượng không được, có thể dùng số lượng tới đàn áp!
Khó trách đối phương có thể sống sót trở về từ một nơi nguy hiểm như chiến trường vạn giới, chỉ sợ hai con Ong Chúa to lớn tới lạ thường kia đều đã đạt tới cấp bảy.
Xem ra cơ duyên của đối phương cũng không nhỏ.
Tiếp theo, Lâm Hữu lại nhìn về phía sau Phương Hồng Hải, ước chừng hơn năm mươi tu luyện giả, chắc tất cả đều là cấp sáu trở lên, còn nhiều hơn Ngụy Cương tra xét được.
Một cỗ thế lực khổng lồ như vậy, nếu không biết tình tình, chỉ sợ hắn cũng phải ăn không ít thiệt thòi, tổn thất không ít nhân thủ.
Mà ngay tại khi Lâm Hữu cẩn thận quan sát đội hình đối phương, đội ngũ ngoài thành cũng đã tập kết xong. Sau khi Phương Hồng Hải ra lệnh một tiếng, đội ngũ này chậm rãi hành động.
Phương hướng tiến tới rõ ràng chính là thành Hoàng Sa!
- Quả nhiên muốn hướng về địa bàn của ta?
Lâm Hữu gắt gao nhìn chăm chú vào đội ngũ khổng lồ dần đi xa, trong mắt hiện lên một mảnh hàn ý.
Nhưng hắn cũng không gấp vẫn chờ đợi tại chỗ.
Đợi cho đối phương dần rời xa bình nguyên, biến mất ở cuối đường lớn, cái miệng của hắn mời từ từ hiện lên một tia cười lạnh.
Ngươi hỏi hắn muốn làm gì?
Còn phải hỏi ư?
Đương nhiên là trộm nhà! Có thể trộm được thì cần gì đánh chính diện? Dùng âm mưu là xong xuôi.
Cho nên Lâm Hữu đứng đợi gần hai mươi phút, khi xác định đối phương đã đi rất xa rồi, hắn mới bật người leo lên trên lưng Rồng Yêu Vương.
- Đi! Chúng ta công vào!
Hắn ra lệnh một tiếng, Rồng Yêu Vương và Rồng Bay cùng nhau bay lên không trung, làm dấy lên một trận cuồng phong.
Cả đám thực vật khác cũng vậy, chúng nhanh chóng đi theo bọn họ, điên cuồng xuất hiện từ bên trên đỉnh núi.
- Các ngươi mau nhìn! Đó là cái gì?
- Có thứ gì đó đang bay về phía chúng ta!
- Quái vật! Có thiệt nhiều quái vật!
- Chạy mau!
Người qua đường vốn đang bên ngoài cửa thành xem diễn, nháy mắt đã bị một màn bất thình lình này doạ sợ tới mức mặt đầy kinh hãi, lập tức chạy trốn khắp nơi.