Chương 172: Tin Tức Truyền Xa
Cuối cùng, tin tức lãnh chúa thành Mặc Uyên bị diệt cũng truyền ra.
Sáng sớm.
Tin tức lãnh chúa thành Mặc Uyên - Phương Hồng Hải, còn có hơn năm mươi người tu luyện cấp 6 là thủ hạ của hắn đều bỏ mình giống như một cơn cuồng phong, bao phủ toàn bộ thành Hoàng Sa, và các khu vực xung quanh.
- Đây là sự thực sao? Thành Mặc Uyên thật bị diệt thành!?
- Hơn năm mươi người tu luyện cấp 6, còn có bản thân lãnh chúa, toàn bộ đều đã chết?
- Hôm trước, ta mới đi ngang qua thành Mặc Uyên, lúc đó còn rất tốt, sao lại đột nhiên bị diệt?
- Nghe nói là xảy ra chiều hôm qua, tin tức đều đã truyền ra.
- Tê! Chuyện này cũng quá kinh khủng, may mà hôm qua ta không có ở thành Mặc Uyên.
Đi trên đường phố thành Hoàng Sa, xung quanh gần như tất cả mọi người đều là đang nghị luận chuyện liên quan tới thành Mặc Uyên.
Ngay cả những thương nhân vốn định đến thành Mặc Uyên làm ăn, cũng đều ào ào kết thúc kế hoạch, ở lại tìm hiểu tin tức.
Mới chỉ một nữa buổi sáng, tin tức này đã truyền ra khắp nơi, làm cho mọi người đều biết, nhưng lại ít có người biết chân tướng cụ thể, chỉ có thể nói sao hay vậy.
Chỉ có một người, khi nghe thấy tin tức này thì biểu lộ có chút kinh nghi bất định.
Người đó chính là Ngụy Cương.
Bởi vì hắn đột nhiên nhớ lại, đêm qua Lâm Hữu đã nói với hắn, bảo hắn không cần phải tìm hiểu tình huống thành Mặc Uyên, kết quả hôm nay tin tức thành Mặc Uyên bị diệt đã truyền về.
- Chẳng lẽ là...
Bỗng nhiên, hai mắt Ngụy Cương đột nhiên trừng lớn, hình như rốt cuộc hiểu rõ ý trong câu nói của Lâm Hữu.
Trong lúc rung động, hai tay của hắn càng không cầm được điên cuồng run rẩy, trên trán toát ra một chút mồ hôi rịn.
- Thống lĩnh, sao vậy? Cơ thể ngươi không thoải mái sao?
Lúc này, bên cạnh trên truyền đến một tiếng hỏi thăm, đánh gãy Ngụy Cương suy nghĩ.
Ngụy Cương run lên, nhìn về phía tên thủ hạ, biểu lộ không ngừng biến hóa.
Nhưng lập tức hắn đã kịp phản ứng, lắc đầu nói:
- Không có việc gì, có thể là tối hôm qua tu luyện quá lâu, ngươi dẫn bọn hắn đi huấn luyện trước đi, ta đi gặp Tiết tổng quản một chút.
Nói xong, hắn cũng không lo được nhiều nữa, vội vàng rời khỏi thao trường, Tiết chạy đến chỗ của Trường Quý.
Mà lúc này, ở trong nhà của Tiết Trường Quý, lão đang cùng hai người tu luyện cấp 6 vừa gia nhập thành Hoàng Sa, giảng giải các loại công việc trong thành, còn có các loại yêu thích và thói quen của Lâm Hữu.
Hai người tu luyện cũng không bởi vì Tiết Trường Quý tu vi dưới đáy mà có chút bất kính đối với lão, ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe.
Nhất là khi nghe đến yêu thích và thói quen của Lâm Hữu khi, thì càng rủ xuống đầu, vẻ mặt rất thành thật.
- Các ngươi phải nhớ kỹ, lãnh chúa đại nhân của chúng ta ưa thích thanh tĩnh, sau này nếu không có việc lớn gì thì đừng đi làm phiền ngài ấy.
- Còn nữa, lãnh chúa đại nhân thường xuyên ra ngoài, khi ngài ấy không có ở đây thì chuyện trong thành cũng sẽ giao cho các ngươi.
- Tuyệt không thể có bất kỳ sai lầm, làm cho lãnh chúa đại nhân phiền lòng.
Tiết Trường Quý vừa đi vừa về, vừa giảng giải cho hai người tu luyện.
Hai người kia cũng không ngừng gật đầu giống như gà con mổ thóc, ghi nhớ kỹ từng lời lão nói.
Nhưng ngay lúc này, Ngụy Cương đột nhiên từ ngoài xông vào.
- Lão Tiết! Ngươi ở đâu? Tìm ngươi có việc gấp!
Ngụy Cương từ khi làm vệ binh thống lĩnh, giọng lớn là có tiếng.
Chỉ thấy hắn rống một tiếng, âm thanh trực tiếp truyền khắp toàn bộ trong ngoài ngôi nhà, thậm chí cả người đi ngang qua đường ở ngoài kinh cũng ào ào ngừng chân, tính cả ba người trong phòng khách cũng bị làm giật mình.
- Ngụy Cương? Ngươi không đi thao luyện binh lính cho tốt, chạy tới chỗ này của ta làm cái gì?
Tiết Trường Quý đi thẳng ra ngoài phòng khách, tức giận nói.
Ngụy Cương thở không ra hơi, đi đến trước mặt Tiết Trường Quý.
Một hồi lâu, hắn mới mở miệng được, nói:
- Chuyện thành Mặc Uyên, Lão Tiết ngươi có nghe nói không?
- Nghe nói, thế nào?
Tiết Trường Quý nghi ngờ nói.
Lão làm tổng quản thành Hoàng Sa, tin tức đương nhiên là linh thông nhất, đã sớm ngay biết được chuyện này đầu tiên, cũng phái người đi xâm nhập điều tra.
- Chính là...
Ngụy Cương há to miệng, lại liếc mắt nhìn hai người trong phòng khách.
Tiết Trường Quý thấy thế, nhất thời hiểu rõ ý tứ của hắn, nói:
- Yên tâm đi, người của mình.
Nghe được lời của lão, Ngụy Cương cuối cùng yên tâm lại, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói ra suy đoán của mình.
Bao gồm chuyện đêm qua gặp phải Lâm Hữu vừa từ ngoài trở về, càng bao gồm lời nói của Lâm Hữu trước khi vào lãnh địa.
Sau khi Tiết Trường Quý nghe xong, biểu lộ rốt cục thay đổi.
- Ý của ngươi là nói, chuyện thành Mặc Uyên là lãnh chúa đại nhân...
Lão nói được nửa câu thì dừng lại, đầy mắt chấn kinh.
Thính lực của hai người trong phòng khách vô cùng tốt, đương nhiên cũng nghe được bọn họ trò chuyện, khi nghe thấy chuyện thành Mặc Uyên rất có thể có liên quan với Lâm Hữu thì càng không khỏi kinh hãi, nhìn nhau liếc một chút.
Vốn là, bọn họ đều tưởng rằng lãnh chúa thành Mặc Uyên đắc tội một vị lãnh chúa cấp 7 nào đó cho nên mới bi thảm diệt thành, lại không nghĩ rằng sẽ có quan hệ với Lâm Hữu.
Việc này nghe đơn giản, nhưng ý nghĩa lại rất khác.
Lâm Hữu lại có thể một mình tiêu diệt một tòa thành!
Cái này cần có thực lực kinh khủng bậc nào mới có thể làm được?
Dưới sự khiếp sợ, Tiết Trường Quý cũng không nhịn được kinh ngạc nói:
- Cho nên chiều hôm qua lãnh chúa đại nhân không ở đây, thật ra là đi thành Mặc Uyên?
- Chắc chắn là như vậy, ta là đến chạng vạng tối mới nhìn thấy ngài ấy trở về.
Ngụy Cương nghiêm túc gật đầu:
- Nhưng nhìn dáng vẻ của lãnh chúa đại nhân giống như không quá nguyện ý trương dương, cho nên ta cũng không dám hỏi nhiều.
- Đó là bởi vì lãnh chúa đại nhân của chúng ta không màng danh lợi, ngươi biết cái gì?
Tiết Trường Quý lườm hắn một cái.
- Nhưng nếu chuyện này đã là lãnh chúa đại nhân làm, vậy chúng ta cũng không có gì phải cố kỵ, trước đó còn tưởng rằng là lãnh chúa cấp 7 nào đó nên không dám tùy tiện đụng vào, hiện tại tốt rồi, chúng ta đại khái có thể mượn cơ hội này chiếm đoạt tư nguyên nhân khẩu của thành Mặc Uyên, lớn mạnh thành Hoàng Sa!