Chương 205: Quê Hương Mới Của Người Lùn Nhất Tộc
Bởi vậy, sau khi Tiết Trường Quý sắp xếp xong nhiệm vụ xây dựng, lão vừa từ bên trong nơi ở lâm thời đi ra, từ bên cạnh đã lập tức truyền đến một tiếng la đầy lo lắng.
- Lão Tiết, lão Tiết, ngươi chờ một chút!
Nhìn kỹ, rõ ràng là Ngụy Cương đã sớm chờ ở nơi đó.
- Ngụy Cương? Ngươi không ở trong thành lo luyện binh, chạy tới này làm gì?
Tiết Trường Quý ngừng chân lại, lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Bị lão hỏi như vậy, vẻ mặt Ngụy Cương lập tức trở nên xấu hổ.
Hắn xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói:
- Chuyện là… Chẳng phải lãnh chúa đại nhân vừa tuyển được rất nhiều Người Lùn trở về sao? Lão Tiết, ta muốn nhờ ngươi giúp ta hỏi một chút, xem bọn họ có thể tạo giùm ta một kiện trang bị hay không?
- Ngươi tìm ta vì chuyện này?
Tiết Trường Quý liếc mắt nhìn hắn.
- Không vì chuyện này thì còn vì chuyện gì nữa? Việc này rất quan trọng đó, hiện giờ chỉ có ngươi mới được đi vào bên trong, chắc là ngươi biết một chút tình huống chứ?
- Ta có biết gì đâu? Ngươi muốn tạo trang bị, tự đi hỏi lãnh chúa đại nhân đi, hỏi ngài ấy có đồng ý hay không?
Nhìn Ngụy Cương lấm la lấm lét, Tiết Trường Quý chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.
Đường đường là thống lĩnh vệ binh thành Hoàng Sa, vậy mà cũng lén lút muốn tìm người lùn hỗ trợ tạo trang bị, nói không sợ bị người ta chê cười ư?
- Đừng mà.
Thấy lão nói như vậy, Ngụy Cương lập tức nóng nảy:
- Tốt xấu gì hai ta cũng là người quen lâu năm, hiện giờ lãnh chúa đại nhân không cho bất kỳ người nào trừ ngươi tới gần những người lùn này, nếu ta đến hỏi, chắc chắn hắn sẽ lột da ta.
- Nếu đã biết, ngươi còn chạy tới làm gì? Nếu lãnh chúa đại nhân biết chuyện ngươi tạm rời cương vị công tác, ngài ấy trừ tiền công của ngươi còn là phạt nhẹ đó.
Tiết Trường Quý hù dọa.
- Được được được, ta đi còn không được sao? Ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho lãnh chúa đại nhân.
Vừa nghe đến sẽ bị phạt, Ngụy Cương lập tức bối rối, hắn vội vàng xoay người chạy về trong thành.
Mà khi rời đi, hắn còn không quên bổ sung một câu:
- Lão Tiết ngươi nhớ giúp ta hỏi thăm chuyện trang bị một chút nhé, đến lúc đó ta mời ngươi uống rượu.
Nói xong, hắn chạy đi nhanh như chớp.
Tiết Trường Quý nhìn theo bóng dáng hắn biến mất nhanh như vậy chỉ còn biết bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Lão không thèm để ý tới hắn nữa lại tiếp tục đi làm việc của mình.
Cứ như vậy, tin tức bên trong thành Hoàng Sa xuất hiện Người Lùn nhất tộc, được mọi người truyền miệng cho nhau, rồi một truyền mười, mười truyền trăm, đảo mắt một cái đã biến thành ai ai cũng biết.
Thậm chí có rất nhiều tu luyện giả từ thành thị xung quanh đi ngang qua nơi này cũng nhận được tin tức. Kết quả là cả đám người đó đều nghe danh tìm đến muốn yêu cầu Người Lùn nhất tộc tạo ra trang bị cho mình.
Mới một ngày thời gian, mà cả trong ngoài thành Hoàng Sa đã trở nên náo nhiệt gấp mấy lần lúc trước, doanh thu hàng ngày cũng tăng lên một mảng.
Nhưng bây giờ Lâm Hữu đang bận rộn chuyện di dời tộc Người Lùn, hắn căn bản không có thời gian lo lắng chuyện đó.
Đã vậy, sau khi dặn dò chuyện nơi ở tạm thời, hắn lập tức dẫn Mạch Cách n và một đám người lùn đi vào bên trong dãy núi, nơi lúc trước Mạch Cách n đã cảm nhận được khí tức hỏa diễm rồi bắt đầu tiến hành điều tra.
Dù sao công việc rèn của Người Lùn nhất tộc đa phần đều dựa vào đại địa chi hoả.
Nếu có được một hoả nguyên thích hợp, tự nhiên sẽ tốt hơn nhiều cho bọn họ.
- Có lẽ chính là nơi này.
Trên một sườn núi trụi lủi, Mạch Cách n chỉ vào dưới chân nói.
- Ta có thể cảm giác được, dưới này có một cỗ khí tức hỏa diễm cực kỳ khổng lồ, có lẽ là một núi lửa ngủ say.
- Đi, chúng ta mở chỗ này ra, có cần ta cho nổ tung núi hay không?
Vì tiện đào móc, Lâm Hữu đã dẫn cả Nấm Yêu Vương theo.
- Không cần, đào móc hang động có rất nhiều thứ cần chú ý, nhất là loại hang động ở gần núi lửa kiểu này, không được tạo thành phá hư quá lớn, nếu không sẽ dễ dàng sụp xuống.
- Cũng đúng, lỡ như nổ làm núi lửa phun trào sẽ không ổn rồi, vậy nhóm các ngươi phụ trách đào móc, ta sẽ sắp xếp nhân thủ lại đây hỗ trợ khuân vác tài nguyên đá.
- Được, làm phiền ngươi.
Mạch Cách n cảm kích nói.
Ngay sau đó, công việc đào móc hang động được từ từ triển khai, từng bóng dáng bận rộn làm việc ở bên trong dãy núi.
Mà theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều Người Lùn đến thành Hoàng Sa, dần dần gia nhập vào trong đội ngũ đào móc.
………….
Đảo mắt đã qua ba ngày.
Trong ba ngày, tộc Người Lùn vẫn tiếp tục chuyển qua nơi này, công tác đào móc cũng tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Ở buổi sáng ngày thứ tư, nhóm Người Lùn cuối cùng cũng đến thành Hoàng Sa, khiến Lâm Hữu không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kế tiếp, chỉ cần đào rỗng hang động cạnh núi lửa kia, thành lập bộ tộc, rồi dàn xếp cho bộ tộc Người Lùn ở nơi đó là được
- Thông rồi! Hang động đã thông rồi!
Đúng lúc này, từ bên trong hang động truyền đến một mảnh hoan hô của Người Lùn.
Lâm Hữu vốn đang đứng ở lối vào, chỉ cảm thấy một làn sóng nóng rực đập vào mặt, khiến hắn không thể không lui về phía sau vài bước.
Đợi cho sóng nhiệt tản đi, hắn vội vàng đi vào hang động, tới chỗ sâu nhất.
Quả nhiên đã nhìn thấy nhóm Người Lùn đang vây quanh một chỗ vừa bắt đầu khởi động ao nham thạch nóng chảy vừa hoan hô nhảy nhót.
Mà ao nham thạch nóng chảy kia, đang từ từ chảy bên cạnh hang động.
Bốn phía cái ao này đã được nhóm Người Lùn đào móc thành một khoảng trống rỗng có cái cầu thang thật lớn, dùng để ngăn cản nham thạch nóng chảy chảy vào hang động, bên cạnh còn đặt sẵn rất nhiều vị trí dùng để trang bị lò luyện và đe sắt.
Kỹ năng đào móc của bọn họ khiến người ngoài ngành như Lâm Hữu không thể không bội phục.
Nếu là hắn, phỏng chừng đã sớm đập nát nơi này rồi.
- Lâm Hữu, ngươi mau tới đây nhìn xưởng rèn chúng ta mới đào ra này.
Mạch Cách n đang ở bên trong đám người lùn, phát hiện ra Lâm Hữu, lập tức vui sướng gọi hắn qua đó.
Lúc này, Mạch Cách n rõ ràng đã trải qua ba ngày không ngừng đào móc, nhưng tinh thần vẫn thật tỉnh táo, không có chút mỏi mệt nào.
Dù sao, đây chính là quê hương mới cho tộc Người Lùn được hắn đích thân dẫn dắt tới, khi này hắn khó tránh nhịn được có chút kích động.