Chương 238: Phát Hiện Hang Ổ Của Người Đại Lục Nguyên Sát
Mà ban thưởng sau khi đánh chết lãnh chúa vị diện khác cũng giống trên chiến trường vạn giới, chỉ có ma năng và tinh hoa lãnh địa, không có tài nguyên.
Xem ra vật chất trụ cột giữa hai giới vực lớn cũng không tương thông.
Nhưng kể cả như thế, ban thưởng sau khi đánh chết lãnh chúa này cũng cực kỳ dày, ước chừng 270 ngàn ma năng, trực tiếp khiến ma năng vừa xài gần hết của hắn lại tăng lên gần 400 ngàn!
Đó là chưa kể tới viên tinh hoa lãnh địa cấp bảy, thứ hắn vẫn ao ước bấy lâu nay.
Lần này ra ngoài, rất đáng giá!
Dưới tình trạng chờ mong đầy cõi lòng, hắn lại tìm tòi thi thể bên cạnh thêm một lần nữa.
Kết quả không tìm được gì hết, ngược lại còn phát hiện hồ Hắc Thủy có chút khác thường.
Hắn muồn quan sát kỹ hơn, khi tới gần gần bờ hồ, lại nhìn thấy một con đường bằng băng màu lam một mực kéo dài ra ngoài, không biết đi thông phương nào.
Con đường này cực kỳ bí ẩn, nếu không phải hắn tới gần còn cố ý cẩn thận quan sát, chỉ sợ sẽ rất khó để phát hiện ra.
Chẳng lẽ đây là con đường bí mật do đại lục Nguyên Sát mở ra?
Lâm Hữu kinh ngạc một chút rồi đột nhiên hắn nghĩ tới… Chẳng trách đi lâu như vậy vẫn không tìm được hang ổ của người đại lục Nguyên Sát, có khi mấu chốt nằm ở nơi này?
Hoàn toàn có khả năng này!
Sở dĩ lãnh chúa nguyên tố muốn đánh lén hắn, có lẽ đối phương sợ hắn phát hiện ra bí mật của nơi này, mới lựa chọn ra tay ở khi hắn không hề phòng bị.
Tưởng tượng đến người thế giới Nguyên Sát đã xâm nhập đến khu vực có khoảng cách gần chủ thành phe mình như vậy, hắn không nhịn được cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Mà đúng lúc này, trong núi rừng xa xa cũng dần dần truyền đến một đợt tiếng bước chân hỗn loạn.
- Mau! Dường như âm thanh truyền tới từ phía trước!
Hình như là đám lãnh chúa đang săn giết ma thú ở gần đây, nghe được âm thanh chiến đấu, đã chạy qua bên này rồi.
Lâm Hữu không nghĩ nhiều, hắn trực tiếp đưa nhóm thực vật triệu hồi quay về lãnh địa, sau đó cưỡi lên Rồng Yêu Vương, nhanh chóng bay khỏi nơi này theo phương hướng khác.
Hắn phải nhanh chóng báo chuyện này cho đồn biên phòng, nếu không để thêm càng nhiều lãnh chúa cấp cao của đại lục Nguyên Sát thông qua con đường bí mật kia lẻn vào, tuyệt đối là chuyện cực kỳ bất lợi cho phe bọn họ.
Hơn nữa một khi đã xác nhận được hang ổ của kẻ địch, coi như nhiệm vụ của hắn đã thuận lợi hoàn thành, không công kiếm được 1500 điểm tích luỹ.
Cớ sao lại không làm?
Cho nên rất nhanh, hắn đã bay khỏi bờ hồ Hắc Thủy, trở lại đồn biên phòng có trọng binh canh gác.
Sau khi nhờ binh lính truyền tin, hắn cũng nhanh chóng nhìn thấy sĩ binh trưởng đang đóng ở nơi này, rồi trực tiếp nói phát hiện của mình cho đối phương.
- Ngươi nói cái gì? Có gian tế của đại lục Nguyên Sát ẩn núp bên trong Hồ Hắc Thủy?
Sĩ binh trưởng đang nghe Lâm Hữu thuật lại mọi chuyện, đột nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
- Đúng, ta vừa phát hiện ra, vị trí ở ngay đáy hồ.
Lâm Hữu cũng không kể lại chuyện hắn đã phát sinh chiến đấu với lãnh chúa phe đối phương, chỉ báo cáo lại kết quả tìm kiếm mà thôi.
Sĩ binh trưởng là người của Tam hoàng tử, hắn đã sớm biết Tam hoàng tử muốn mời chào Lâm Hữu, cho nên không hề hoài nghi lời đối phương, chỉ nhíu mày nói:
- Khó trách, khó trách ta phái người tìm kiếm quanh đây lâu như vậy, vẫn chưa tìm được, hoá ra là giấu ở đáy hồ. Ta phải tự mình đi xác nhận chuyện này một lần nữa, nếu là thật, vậy ngươi đã lập được một công lớn rồi!
- Chỉ là chuyện nhấc tay thôi mà.
Lâm Hữu cười nói.
Dù sao hắn cũng không dám tự mình đi nghiệm chứng.
Lỡ như nửa đường đụng tới một lãnh chúa cấp tám, chẳng phải sẽ ngỏm củ tỏi hay sao?
Loại chuyện này, vẫn nên giao cho sĩ binh trưởng có thực lực cường đại đi tra xét thì hay hơn.
Cứ như vậy, sau khi báo cáo lại mọi chuyện, Lâm Hữu rời khỏi binh doanh, đi ra bên ngoài.
Lúc này đã tới gần giữa trưa. bên trong đồn biên phòng đã náo nhiệt hơn rất nhiều so với khi buổi sáng đi tới.
Rất nhiều lãnh chúa được cho phép tụ tập đến nơi đây, tiến hành tiếp tế tiếp viện, hoặc tìm kiếm đồng bọn, làm chuẩn bị cho lần ra ngoài thu thập tài nguyên kế tiếp.
Vốn dĩ Lâm Hữu không định dừng lại nhưng hắn vừa đi không bao lâu, lại đột nhiên nghe thấy một đoạn hội thoại được người bên cạnh thấp giọng thì thào với nhau.
Mà từ trong những câu nói này, Lâm Hữu nghe thấy bốn chữ “vương quốc Thánh Diệu”.
………..
- Nghe nói gì không? Người của vương quốc Ám Vân và vương quốc Thánh Diệu chỉ vì một nhiệm vụ tiêu diệt mà trở mặt rồi.
- A? Còn có việc này? Thiệt hay giả?
- Đương nhiên là thật, ta vừa từ bên kia trở về, ngay tại một cái khe sâu bên ngoài vùng đất Thối Rữa, bây giờ người hai bên đang giằng co đó.
- Vùng đất Thối Rữa? Không phải nói gần đây nơi đó đã bị khí tức hỗn độn ô nhiễm cho nên xuất hiện rất nhiều ma thú cấp bảy sao?
- Đúng, chính là nơi đó. Hình như nguyên nhân là người hai bên đều nhận nhiệm vụ diệt trừ ma thú mà ai cũng không nhường ai.
- Ha ha, vậy là có trò hay để xem rồi?
Nghe tới đây, Lâm Hữu cũng không chú ý tới đoạn hội thoại của bọn họ nữa.
Mà ánh mắt hắn cũng dần dần trở nên kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới, lại nghe được tin tức về vương quốc Thánh Diệu ở chỗ này, cho nên không nhịn được chú ý vài vài câu.
Nói gì thì nói, hắn cũng coi như nửa lãnh chúa của vương quốc Thánh Diệu.
Nếu thật sự muốn chia rạch ròi ra, kỳ thật trên đại lục này chỉ có hai loại quốc gia là đế quốc và vương quốc mà thôi.
Ý nghĩa thực tế của quốc vương công quốc chỉ có thể xem như công tước, đại công dưới quyền vương quốc, cũng chính là quốc gia cấp dưới của vương quốc mà thôi.
Nhưng quan hệ giữa vương quốc và đế quốc lại không như vậy.
Tuy giữa hai bên vẫn có quan hệ phụ thuộc, nhưng cũng độc lập với nhau.
Chỉ đơn giản là đế quốc quá cường đại cho nên vương quốc quanh thân mới không thể không phụ thuộc vào đế quốc.
Về cơ bản, nó cùng một đạo lý với câu nói Đường triều nhất thống, phiên bang tiến cống.
Cho nên nếu muốn lý luận, chắc phải nói rằng tất cả lãnh chúa bên trong vương quốc Thánh Diệu, đều cùng chung một quốc gia.