Chương 239: Đánh Đi Đánh Đi, Để Ta Thu Tài Nguyên Giùm Các Ngươi, Hắc Hắc
Nhưng đó cũng không phải chuyện quan trọng.
Quan trọng chính là nội dung nói chuyện của đám lãnh chúa kia đã hấp dẫn hắn thật sâu rồi, cũng khiến ánh mắt hắn dần dần sáng lên.
Căn cứ ma thú?
Còn lượng lớn ma thú cấp bảy?
Có khác gì tài nguyên và điểm tích luỹ sáng lấp lánh, lại còn có kinh nghiệm đâu?
Dù sao hắn cũng chẳng quen đám lãnh chúa kia.
Cho nên, mặc kệ nó. Cứ tới đó nhìn kỹ rồi nói sau.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức kéo một người qua hỏi một chút về vị trí của vùng đất Thối Rữa.
Sau khi nhận được thông tin, Lâm Hữu nhanh chóng cưỡi lên lưng Rồng Yêu Vương, trực tiếp bay khỏi đồn biên phòng, vội vàng lao về bên kia.
…
Ngay lúc đó, ở một nơi cách đồn biên phòng chừng năm, sáu mươi km.
Giữa một mảnh sương mù bao trùm khu vực bên ngoài khe sâu nào đó.
Hai đội ngũ đang đứng giằng co ngay lối vào, còn trợn mắt nhìn nhau.
- Đám người vương quốc Ám Vân các ngươi đừng quá đáng! Rõ ràng là chúng ta nhận nhiệm vụ quét sạch này trước!
- Hừ, nhận trước thì đã làm sao? Chẳng phải các ngươi này còn chưa ra tay sao?
- Ta thấy các ngươi đang cố ý muốn gây chuyện với vương quốc Thánh Diệu chúng ta!
- Đừng có nói bừa, con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta cố ý?
- Không phải cố ý, thế thì vì sao các ngươi tự động đả thương người của chúng ta?
- A chỉ là nhất thời lỡ tay mà thôi, thật có lỗi, thật có lỗi, ha ha.
Bên phía vương quốc Ám Vân, người đàn ông dẫn đầu đang trưng ra bộ mặt lợn chết không sợ nước sôi.
Ngoài miệng rõ ràng đang giải thích, nhưng chẳng thấy nét áy náy nào trên mặt hắn ta cả, ngược lại còn hiện lên một tia châm chọc.
Người vương quốc Thánh Diệu đối diện thấy vậy, càng giận dữ không nhịn nổi, bọn họ đã muốn xông lên tiếp tục tranh cãi, lại bị một người có bộ dáng xinh đẹp, mặc giáp trụ, mang theo binh chủng thiên sứ bên cạnh, ngăn lại.
- Được rồi, bây giờ Lưu Nguyên đã trọng thương, điều quan trọng nhất chính là đưa hắn quay về đồn biên phòng chữa thương. Còn nhiệm vụ quét sạch này, bọn họ đã muốn, cứ nhường cho bọn họ đi.
Nói xong, ánh mắt sắc bén kia lại quét qua một vòng quanh đám người vương quốc Ám Vân. Ánh mắt đấy đã khiến thân thể bọn họ thoáng ngửa ra sau, trên mặt lộ ra vẻ kiêng kị.
Người đàn ông cầm đầu kia đã lấy lại tinh thần, hai mắt dần dần nheo lại.
- Không hổ là công chúa công quốc cấp dưới của vương quốc, quả nhiên là bậc nữ nhi không kém đàn ông, nói vậy ngươi chính là Kỷ Vân Sương người được tôn vinh là nữ võ thần Thiên Sứ?
- Như thế nào? Có gì cần chỉ giáo?
Kỷ Vân Sương người cũng như tên, lạnh như băng tuyết, ánh mắt phủ kín sương lạnh của cô đang nhìn thẳng vào đối phương.
Bên cạnh người cô là mấy thiên sứ sáu cánh, chúng cũng nhẹ nhàng dang hai cánh, làm rơi xuống từng tầng ánh sáng thánh khiết, nhuộm lên khôi giáp của cô một màn chói loá.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí giữa đội ngũ hai bên lại lần thứ hai trở nên căng thẳng, giằng co với nhau.
Nhưng bọn họ lại không chú ý tới.
Ngay khi bọn họ giằng co, ở vài trăm mét trên không trung, có một bóng đen vừa bay vút qua, lao thẳng vào bên trong khe sâu sương mù.
- Có lẽ là nơi này.
Lâm Hữu đối chiếu khung cảnh bên dưới với một tấm bản đồ đơn sơ hắn vừa mua được trong tay lãnh chúa ở đồn biên phòng, nhìn về khe sâu phía dưới, trong miệng thì thào tự nói.
Hơn nữa đúng như những gì mấy vị lãnh chúa kia đã bàn tán, lúc này bên ngoài khe sâu, quả nhiên đang có hai nhóm đội ngũ tụ tập lại, thoạt nhìn tức giận không nhỏ.
- Đánh đi đánh đi, để ta thu tài nguyên giùm các ngươi, hắc hắc.
Lâm Hữu cười hắc hắc, hắn không hề có ý định tham gia vào vũng nước đục này, chỉ trực tiếp cho Rồng Yêu Vương chui vào trong sơn cốc, bay đến vị trí sâu nhất.
Trong mơ hồ, đã có thể nhìn thấy từng đám lớn bộ xương khô và thi thể thối rữa đang lang thang khắp nơi, thậm chí cũng có không ít loại ma thú như Oán Linh, và hầu hết chúng đều là cấp sáu, cấp bảy.
Khó trách nơi này oán khí tận trời như thế.
Nhưng Lâm Hữu lại có Yêu Nữ Mị Hoặc chuyên môn đối phó loại quái vật tinh thần kiểu này, cho nên hắn cũng không lo lắng.
Hắn trực tiếp vung bàn tay to lên, một quân đoàn thực vật khổng lồ ầm ầm rơi xuống đất. Dưới sự dẫn dắt của Thanh Cương dẫn dắt, quân đoàn thực vật nhanh chóng xung phong, lao về phía đám ma thú.
Ngay sau đó, bóng dáng khổng lồ của Thanh Đằng xuất hiện, nó lập tức rơi vào bên trong đàn ma thú rậm rạp.
Thanh Đằng đã sớm thèm khát đến khó nhịn, làm sao có thể buông tha cơ hội bực này? Ngay lập tức đám dây leo của nó nhanh chóng cắm rễ ở khe sâu, Khí Độc Máu Tươi khuếch tán ra ngoài, bắt đầu điên cuồng công kích ma thú xung quanh.
Mà đám thực vật khác lại tản ra bên ngoài, cùng nó ngăn cản đàn ma thú ùn ùn xuất hiện.
- Rống!
Đúng lúc này, đám Vong Linh Thi Khuyển cấp bảy đang lang thang ở khu vực chung quanh, cũng ngửi được mùi người sống, sau đó trực tiếp rống giận lao về phía bọn họ.
Oán Linh lơ lửng trong không trung, lại phát ra tiếng kêu chói tai, xông thẳng về phía Lâm Hữu vừa rơi xuống đất.
Nhưng không chờ chúng nó tới gần người, bên người Lâm Hữu cũng được một mảnh khí độc màu phấn hồng bao vây, một gốc Yêu Nữ Mị Hoặc phát động nụ hôn của yêu nữ, khống chế chúng nó lao vào tự chém giết lẫn nhau trên không trung.
Bên kia, Nấm Yêu Vương cũng không nhàn rỗi, nó mang theo bầy nấm đi theo đằng sau Cổ Thụ Chiến Tranh đấu tranh anh dũng, không ngừng ném khuẩn nấm ra bên ngoài.
Liên tiếp nổ vang kịch liệt, trực tiếp chấn cho đám ma thú người ngã ngựa đổ, biến thành từng đống từng đống hài cốt, mảnh thi thể.
May mắn, khi Lâm Hữu đi vào, hắn đã cố ý lựa chọn nơi sâu nhất của khe sâu, cách thật xa cửa vào, cho nên không cần lo lắng động tĩnh sẽ hấp dẫn người bên ngoài chú ý.
Cứ như vậy mãi cho đến khi cơ hồ hơn phân nửa ma thú đều bị giết sạch, rốt cục hai đội ngũ đang giằng co bên ngoài mới phát hiện có điểm không đúng.
- Không đúng, tại sao âm thanh bên trong đang trở nên càng ngày càng nhỏ?
Một lãnh chúa vương quốc Ám Vân nghi hoặc nói.