Chương 89: Kế Hoạch Chạy Trốn (1)
Mãi cho đến khi gần chạng vạng tối, khu vực núi lửa với cảnh tượng bất biến cuối cùng cũng biến mất, biến thành một vùng đồng bằng rộng lớn ngập trong sương mù.
Liếc nhìn ra xa đã có thể mơ hồ nhìn thấy cả một vùng màu xám, hoàn toàn bao phủ hơn phân nửa bầu trời.
- Sương mù xám!
Vừa nhìn thấy khu vực màu xám kia, toàn thân Lâm Hữu lập tức chấn động, lập tức mang theo các thực vật vội vàng rời đi khu vực núi lửa, bước vào bên trong vùng bình nguyên.
Viêm Vũ theo sát phía sau, trong mắt cũng tràn đầy sự kích động.
Vì chạy tới nơi này, bọn họ đã đi bộ suốt quãng đường gần như không có ngừng lại, tốn ròng rã hai ngày.
Hơn nữa là trong tình huống thân thể của bọn họ đã được cường hóa, tốc độ cực nhanh.
May mắn là lãnh địa của bọn họ đều tương đối gần nơi này, cuối cùng, cả hai đều tới được nơi này trước thời hạn một tháng, trong lòng tự nhiên là có vô vàn cảm xúc khó đè nén.
Vừa vặn lúc này một giọng nói đột nhiên từ đằng xa truyền đến.
- Cuối cùng thì các ngươi cũng đến rồi, ta chờ các ngươi rất lâu.
……….
- Doãn Thiên Ca?
Lâm Hữu không bất ngờ khi nhìn thấy người thanh niên anh tuấn xuất hiện trước mặt mình.
Bởi vì họ đã ước định gặp mặt nhau ở chỗ này ngay từ đầu.
Mà bên cạnh Doãn Thiên Ca là một vị mỹ nữ lãnh nhược băng sương, chắc là Bạch Hải Đường trong truyền thuyết.
Chẳng mấy chốc bốn người đã tập hợp lại một chỗ, Doãn Thiên Ca dẫn đầu nói:
- Lần đầu gặp mặt, hân hạnh hân hạnh, chắc ngươi là Lâm Hữu phải không?
Dứt lời, trên mặt hắn còn lộ ra một nụ cười thân thiện, khiến người đối diện nhất thời dỡ xuống lòng phòng bị.
Có điều trên đường đi Lâm Hữu đã biết về con người của Doãn Thiên Ca thông qua Viêm Vũ, cho nên không hề bị mê hoặc bởi thái độ của đối phương, trực tiếp trả lời:
- Đúng vậy, đây là Viêm Vũ, các ngươi đã gặp mặt trước đây.
- Xác thực đã gặp qua, lúc ta đưa Quả Cầu Dịch Chuyển.
Doãn Thiên Ca vẫn giữ nụ cười ấm áp, nhìn về phía Viêm Vũ rồi gật đầu chào, sau đó nhìn về phía cô gái bên cạnh, giới thiệu:
- Bạch Hải Đường, chắc là các ngươi cũng biết.
- Đó là tự nhiên.
Hai người Lâm Hữu nhìn về phía Bạch Hải Đường và cười thiện ý một tiếng.
Có điều đối phương đáp lại bọn họ là một khuôn mặt lạnh lùng.
Có thể nhận ra cô gái Bạch Hải Đường này có tính tình lạnh nhạt, không quá thích nói chuyện.
Cho dù là đối với Doãn Thiên Ca thì cô ấy cũng cực kỳ lạnh lùng, xem ra hai người kia không phải là quan hệ bạn bè như bọn họ tưởng tượng.
Đồng thời, Lâm Hữu cũng âm thầm quan sát binh chủng bên cạnh hai người.
Quả nhiên giống như biểu hiện như trên bảng xếp hạng, hệ Ác Ma và hệ Thiên Sứ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hữu nhìn thấy binh chủng hệ ác ma, đằng sau Doãn Thiên Ca là hơn ba mươi Ác Ma Hai Cánh với thân hình cao lớn và sừng dài trên đỉnh đầu, toàn bộ đều đã đạt đến cấp 6.
Quân đoàn thiên sứ của Bạch Hải Đường yếu hơn một chút, nhưng cũng có hai mươi tên cấp 6, hai người bọn họ cộng lại cũng không yếu hơn Lâm Hữu và Viêm Vũ bao nhiêu.
Nhưng nếu bàn về số lượng binh chủng cấp 6, tự nhiên là Lâm Hữu có nhiều nhất vì nắm giữ Cổ Thụ Tri Thức, bốn mươi bảy tên.
Cho nên khi nhìn thấy thực vật bên người Lâm Hữu, Doãn Thiên Ca và Bạch Hải Đường đều lộ ra một chút kinh sợ, không nhịn được liếc nhìn Lâm Hữu nhiều một chút.
- Được rồi, đừng đứng mãi ở chỗ này nữa, chúng ta nói chuyện chính sự đi.
Lúc này, Viêm Vũ xen vào và làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ.
Mấy người nghe vậy, sắc mặt nhất thời cứng lại.
Bọn họ tới nơi này tự nhiên không phải là để nói chuyện trên trời dưới đất, mà chính là để hợp tác cùng nhau xuyên qua khu vực sương mù xám, thoát đi khu vực này.
Bây giờ chỉ còn một ngày nữa là đến thời hạn một tháng, bọn họ đã không có thời gian để lãng phí.
Nghĩ tới đây, Doãn Thiên Ca lập tức nghiêm túc nói:
- Vậy các ngươi đi theo ta, bên kia có một nơi thích hợp để đặt chân, chúng ta nghỉ ngơi ở đó một đêm trước, khi trời sáng thì lập tức lên đường xuất phát đi khu vực sương mù xám.
- Hai người các ngươi hai tới trước, có phát hiện được gì không?
Lâm Hữu đi theo sau lưng Doãn Thiên Ca rồi hỏi thăm.
- Xác thực là có một chút.
Doãn Thiên Ca gật đầu.
- Ta từng đưa binh chủng vào sâu bên trong đồng bằng một lần, phát hiện càng vào sâu thì sương mù càng dày đặc. Hơn nữa cách nơi này khoảng hai mươi cây số có một khu vực hoàn toàn bị sương mù bao phủ, căn bản không thể nhìn rõ tình huống bên trong.
- Ngươi có thử vào đó chưa?
Viêm Vũ chen vào hỏi.
- Vào rồi, nhưng không bao lâu lại đi ra.
- Vì cái gì?
Lâm Hữu và Viêm Vũ cùng nhau sững sờ.
- Bởi vì sương mù bên trong có tính ăn mòn rất mạnh, hơn nữa gió lửa và lôi điện xuất hiện liên tục, ta mới vừa bước vào chưa đầy một phút thì suýt chút nữa mất một tên binh chủng cấp 6.
Biểu cảm trên mặt Doãn Thiên Ca vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn có chút sợ hãi.
- Chuyện này...
Nghe được lời của hắn, Lâm Hữu và Viêm Vũ không nhịn được khiếp sợ.
Binh chủng cấp 6 còn không chịu đựng được tới một phút?
Vùng sương mù xám này cũng quá khoa trương rồi!
Ngay cả Bạch Hải Đường đứng ở bên cạnh cũng hơi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
- Xem ra tin tức trong thư nói đúng, phải chờ tới lúc sương mù xám suy yếu thì mới có thể vượt qua.
Giờ này khắc này, Lâm Hữu đã hoàn toàn tin những gì trong bức thư nói, không còn bất cứ nghi ngờ gì nữa.
-Thật sự là vậy.
Doãn Thiên Ca trầm giọng đáp.
- Tin tức mà chúng ta nhận được cũng nói như vậy, cho nên đến lúc đó còn phải dựa vào binh chủng của ngươi và Bạch Hải Đường để trị liệu, ta và Viêm Vũ thì phụ trách ứng phó các sự cố ngoài ý muốn có thể xảy ra, các ngươi cảm thấy thế nào?
- Ta không có vấn đề gì.
Viêm Vũ trả lời trước.
- Ta cũng vậy.
Bạch Hải Đường trả lời vô cùng ngắn gọn.
Lâm Hữu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được rồi, dù sao trong binh chủng của ta có rất nhiều tên có kỹ năng trị liệu.
- Vậy thì quyết định rồi, tối nay chúng ta cùng nhau bàn bạc kế hoạch cụ thể, sáng mai xuất phát sớm!
Nói xong, dưới sự chỉ huy của Doãn Thiên Ca, đoàn người đi vào bên dưới một tảng đá khổng lồ có thể che mưa gió và bắt đầu chuẩn bị cho hành động ngày mai.
Mục tiêu của mọi người giống nhau, cho nên ở chung cũng rất hòa thuận.