Chương 90: Kế Hoạch Chạy Trốn (2)
...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Khi ánh nắng mặt trời chiếu xuống khắp mặt đất, sự yên tĩnh trên bình nguyên bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng ‘Ầm ầm’ rất lớn.
Lâm Hữu và những người khác vốn dĩ đang ngủ say nhất thời bị đánh thức, lập tức bừng tỉnh.
- Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Viêm Vũ vội vàng chạy ra bên ngoài, đi vào đồng bằng.
Lâm Hữu và hai người khác theo sát phía sau.
Một giây sau, bọn họ lập tức khiếp sợ trước cảnh tượng trước mắt.
Ở phía chân trời cuối tầm mắt đột nhiên xuất hiện mảng sương mù xám che phủ bầu trời, chúng đang ùn ùn kéo về phía bọn họ.
Bốn người thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy vô số tia chớp khủng bố bên trong lớp sương mù xám kia, từng tia sét bổ xuống đất và phát ra tiếng vang ầm ầm, đồng thời còn kèm theo một cơn cuồng phong và lửa kịch liệt.
Toàn bộ chân trời giống như một trận hạo kiếp kinh thiên động địa!
- Cái này… là sương mù xám đang suy yếu dần mà bọn họ đã nói?
Doãn Thiên Ca khiếp sợ trừng lớn hai mắt, không có cách nào duy trì được dáng vẻ ôn tồn, lễ độ trước kia.
Lâm Hữu cau mày, trong lòng đã chấn động đến mức không nói được lời nào.
Bốn người bọn họ thật sự phải vượt qua địa phương khủng bố như thế sao!?
- Làm sao bây giờ? Chúng ta còn muốn xuất phát sao?
Viêm Vũ lo lắng hỏi.
- Nếu không xuất phát, chẳng lẽ ngươi muốn mãi mãi lưu lại khu vực này?
Doãn Thiên Ca cắn răng nói.
- Cái này...
Viêm Vũ há to miệng nhưng lại không có cách nào phản bác được.
Chính xác, cơ hội của bọn họ chỉ có một lần, nếu như bỏ lỡ thì chỉ có một con đường chết, không còn sự lựa chọn nào khác.
Thay vì lo lắng cái này hay sợ hãi cái kia, còn không bằng liều một phen, có lẽ còn có thể thu được một đường sinh cơ.
Lâm Hữu lựa chọn tới đây tự nhiên là biết đạo lý này.
Cho nên hắn không hề chần chờ, nói thẳng:
- Nếu đã như vậy, chúng ta lên đường thôi, sống hay chết thì phải thử một lần!
- Đi!
Tiếng nói vừa dứt, bốn người lập tức trở về thu dọn đồ đạc, sau đó mang theo binh chủng của mỗi người xuất phát vào trong vùng bình nguyên.
Lúc này, phía trên vùng bình nguyên đã bị từng đợt cuồng phong bao phủ, sấm sét vang dội ở phía xa càng ngày càng gần, nhanh chóng áp sát bọn họ.
Lâm Hữu, Viêm Vũ và Doãn Thiên Ca thấy thế, lập tức phái ra binh chủng có hình thể to lớn như Tướng Lĩnh Thụ Tinh, nguyên tố Thổ và ác ma cản ở phía trước, chia sẻ áp lực với bọn họ.
Bạch Hải Đường thì chỉ huy quân đoàn thiên sứ, gia cố che chắn ở phía trước mọi người, ngăn cản sự công kích.
Một nhóm bốn người đi sâu vào đồng bằng và dần dần biến mất trong màn sương mù dày đặc và cuộn trào.
……….
Hơn một giờ sau, cuối cùng, đám người Lâm Hữu cũng xuyên qua bình nguyên, đi vào chỗ sâu nhất trong bình nguyên. Những gì trước mặt bọn họ chính là một mảnh đất màu xám với sấm sét vang dội, ánh lửa tận trời.
Cảm giác áp bách khủng bố đập thẳng vào mặt, lập tức khiến cho bọn họ ngừng chân lại, đứng yên tại chỗ.
- Đây là mảnh đất sương mù xám ngăn cách hai khu vực lớn trong truyền thuyết ư?
Vẻ mặt Lâm Hữu đầy kinh sợ nhìn cuồng phong kịch liệt bốn phía.
Tuy trước kia hắn đã nghe Duẫn Thiên Ca miêu tả tình huống mảnh đất sương mù xám rồi, nhưng tới khi hắn được nhìn thấy tận mắt, vẫn cảm thấy mình bị cảnh tượng trước mắt làm rung động thật sâu.
Chỉ thấy không tới trăm mét ở ngay trước mặt bọn họ, là một mảnh màu xám mênh mông vô bờ đang bị phủ kín bởi từng tia chớp giật đùng đùng liên hồi.
Ngay cả dưới mặt đất cũng không an toàn, cũng được dung nham và kẽ nứt bao trùm, thậm chí còn không ngừng có cột lửa phóng lên cao, truyền ra tiếng nổ vang rầm rầm.
Tựa như một khu nhân gian luyện ngục!
Do dự một lát, Lâm Hữu để cho Tướng Lĩnh Thụ Tinh, binh chủng có lực lượng sinh mệnh mạnh nhất tiến vào mảnh đất sương mù xám thử một chút.
Quả nhiên đúng như những gì Duẫn Thiên Ca từng nói, vừa đi vào thân thể nó đã bắt đầu bị ăn mòn từ từ, nếu bỏ mặc, chỉ sợ nó không thể chống đỡ nổi mười phút.
- Quả thật tính ăn mòn của sương mù xám đã yếu hơn trước rất nhiều.
Sắc mặt Duẫn Thiên Ca ngưng trọng nói:
- Chắc ác ma của ta có thể ở trong này được vài phút.
- Binh chủng nguyên tố của ta có thể hấp thu nguyên tố đại địa và nguyên tố lửa để khôi phục chính mình, cũng có thể chống đỡ được lâu một chút.
Viêm Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Ta có thể xua tan tinh lọc.
Bạch Hải Đường vốn kiệm lời cũng lên tiếng.
Nghe vậy, Lâm Hữu lập tức nói:
- Nếu đã như vậy, thế thì chúng ta xuất phát đi, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm.
Thời gian duy trì của Quả Cầu Dịch Chuyển chỉ có năm ngày.
Bây giờ đã bước sang ngày thứ ba, nếu không thể trong vòng năm ngày xuyên qua sương mù xám đi đến khu vực khác, vậy kết cục chờ đợi bọn họ chính là cái chết.
Đám người Duẫn Thiên Ca tự nhiên cũng hiểu điều này.
Sau khi hít sâu một hơi, bọn họ mang theo binh chủng của mình, từ từ đi vào bên trong sương mù xám.
Lâm Hữu cũng như thế, hắn mang theo nhóm thực vật đi vào.
Tư khi bọn họ không ngừng bước vào bên trong.
Dần dần, Lâm Hữu bắt đầu nhận thấy, có một cỗ cảm giác áp bách cường đại từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, đồng thời cũng có từng trận xé rách đè ép xuất hiện, giống như cả thiên địa đều đang bài xích hắn.
Càng khủng bố hơn chính là, sương mù xám xung quanh bắt đầu không ngừng ăn mòn thân thể hắn, đốt cháy làn da hắn, từng đợt cảm giác nóng rát xuất hiện, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.
Oanh!
Đột nhiên, một cột lửa xông lên từ một nơi cách không quá xa bọn họ, trong nháy mắt nhiệt lượng khổng lồ ập thẳng vào mặt đám người.
- Đẩy nhanh tốc độ, chúng ta không thể ở lâu trong khu vực này!
Từ trong đội ngũ, âm thanh kinh hoảng của Duẫn Thiên Ca vang lên, hắn lập tức đẩy nhanh tốc độ.
Bốn người được binh chủng vây quanh bắt đầu đi nhanh hơn.
Trong lúc xuyên qua khu vực hồ dung nham và mặt đất nứt nẻ, bên tai bọn họ không ngừng truyền đến tiếng lôi điện nổ vang, những cột lửa chung quanh cũng trở nên càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mãnh liệt.