Chương 93: Thoát Chết Trong Gang Tấc
Mỗi một giây trôi qua, đều khiến bọn họ cảm thấy nó dài như một thế kỷ, đã vậy còn đầy dày vò.
Không biết đã qua bao lâu, chỉ biết đã lâu đến mức Lâm Hữu có cảm giác cổ của hắn hơi đau nhức cứng ngắc rồi, cuối cùng tầm nhìn trước mắt bọn họ cũng dần trở nên trống trải. Bọn họ đã đi tới phần đầu của Cóc Thôn Phệ với thân thể khổng lồ kia.
Cũng sắp tới rồi!
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, sau đó bọn họ lại lập tức ngừng thở, tiếp tục đi tới.
Nhưng ngay lúc đó.
Không chút dấu hiệu, tiếng ngáy như sét đánh kia đột nhiên ngừng lại rồi biến mất, khiến bốn người vốn đang đi tới kia lại sửng sốt một chút, và ngay sau đó sắc mặt bọn họ điên cuồng biến đổi.
Mấy người ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy cặp mắt to lớn của con cóc kia, không biết nó đã mở mắt từ bao giờ, chỉ biết lúc này nó đang gắt gao nhìn chằm chằm vào đám ‘con kiến nhỏ’ bọn họ. Đã thế, trong mắt nó còn dày đặc sát ý.
Sát ý giống như thực chất kia, lập tức khiến đám người Lâm Hữu phát lạnh toàn thân.
Trong nháy mắt này, tâm lý còn ôm may mắn của họ đã biến mất không còn một mảnh.
- Trốn!
Ngay lúc đó, cả bốn người đều làm ra phản ứng giống nhau. Tất cả đều điên cuồng bỏ chạy về hướng khe sâu.
Ngay lập tức, từ phía sau truyền đến một trận tiếng nổ vang ầm ầm long, cả khe sâu bắt đầu kịch liệt rung chuyển.
Thân thể khổng lồ của Cóc Thôn Phệ kia từ từ đứng dậy, kéo theo cát bay đá chạy đầy trời.
- Ộp!
Chỉ nghe một tiếng cóc kêu vang vọng phía chân trời.
Đột nhiên, nó mở ra cái miệng to muốn nuốt mọi việc vạn vật của nó, từ bên trong bắn ra một cái đầu lưỡi khủng bố vô biên.
- Ầm vang!
Đám người Lâm Hữu căn bản không kịp phản ứng, bởi vì một âm thanh kịch liệt đã nổ tung ngay phía sau bọn họ. Trong nháy mắt, đám binh chủng chạy trốn chậm một chút, cả mặt đất xung quanh chúng nó nữa, đã bị đầu lưỡi của Cóc Thôn Phệ nghiền nát, cuồn cuộn bay lên, rồi một ngụm nuốt vào trong miệng!
Chỉ một kích, miểu sát giết gần một nửa binh chủng cấp sáu của bọn họ!
Cũng khiến sắc mặt bọn họ kinh hoảng tới trắng bệch, liều mạng cắm đầu chạy về phương xa.
Nhưng giây tiếp theo, phía sau lại truyền đến tiếng kêu to của con cóc khổng lồ đó, mà đi cùng với tiếng kêu đó là tiếng xé gió khủng bố vang lên.
- Ánh Sáng Thiểm Diệu!
Chỉ nghe Bạch Hải Đường khẽ kêu một tiếng, đám thiên sứ bên người cô đều giơ cao vũ khí trong tay, bộc phát ra một chùm ánh sáng trắng vô cùng chói mắt, chiếu sáng cả khe sâu như ánh mặt trời bên ngoài.
Cóc Thôn Phệ đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, lập tức bị ánh sáng chói mắt này che kín tầm mắt, đầu lưỡi của nó cũng thay đổi phương hướng, quét ngang về phía bọn họ.
Đám binh chủng không kịp tránh đã trực tiếp bị đầu lưỡi đánh trúng, trong nháy mắt chúng nó hóa thành tro bụi, Thiên Sứ trên không trung cũng bị đánh nát thành từng tia sáng, chết thảm đương trường!
- Chạy mau!
Nương theo cơ hội này, mấy người Lâm Hữu không chút do dự. Bọn họ tiếp tục liều mạng chạy trốn, nhanh chóng lao ra bên ngoài. Đảo mắt một cái, bọn họ đã vứt bỏ khe sâu kia lại phía sau.
Điều khiến bọn họ cảm thấy vô cùng may mắn chính là…
Dường như Cóc Thôn Phệ kia bị cái gì đó giữ lại, nên nó không rời khỏi khe sâu qua đây truy kích bọn họ. Cuối cùng đám người Lâm Hữu cũng tránh được một kiếp.
Sau khi mấy người kia lại vội vàng chạy trên bình nguyên hơn mười phút nữa, xác nhận con cóc kia không hề đuổi theo, lúc ấy bọn họ mới dần dần đi chậm lại rồi ngừng hẳn.
Bây giờ, mới có thời gian nhìn bên cạnh mình, thế nhưng đám người đó lại bi ai phát hiện, binh chủng quanh người mình mười không còn nổi một.
Chỉ qua hai lần công kích của Cóc Thôn Phệ, binh chủng lại tổn hại hơn phân nửa!
Bên người Lâm Hữu cũng vậy, chỉ còn lại Linh Tịch và năm binh chủng khác thôi.
……….
- Thế nào? Các ngươi không sao chứ?
Lâm Hữu nhìn về phía đám người Viêm Vũ bên cạnh.
- Không sao.
Viêm Vũ thở hổn hển, lắc lắc đầu.
- Ta cũng vậy, chẳng qua binh chủng tổn thất khá nhiều.
Duẫn Thiên Ca phụ họa một tiếng, hắn cau mày nhìn sang bên cạnh mình.
Trải qua một trận chiến vừa rồi, cơ hồ hắn đã tổn thất toàn bộ binh chủng, chỉ còn lại bốn Ác Ma cấp sáu thôi.
Tình huống của Viêm Vũ và Bạch Hải Đường cũng chẳng tốt đến đâu, hai người đều còn lại ba, bốn binh chủng, quả thực vô cùng thê thảm.
Bọn họ không nghĩ tới, không vùng đất sương mù xám này lại ẩn giấu nhiều nguy hiểm đến vậy, một đường đi tới, quả thực có thể dùng từ cầu sống sót từ trong nguy hiểm.
Có thể thoát đi dưới công kích của ma thú cấp mười, đã xem như vô cùng may mắn.
- Đi thôi, nơi này chắc là trung tâm vùng đất sương mù xám, chúng ta nên nhanh rời khỏi nơi này.
Nghỉ ngơi ngắn ngủi một hồi, bọn họ mang theo binh chủng còn sót lại, tiếp tục ra đi.
Mà sau khi xuyên qua khe sâu, dung nham, tia chớp và khe hở không gian chung quanh lại một lần nữa xuất hiện, khiến bọn họ cần phải càng thêm cẩn thận, mỗi một bước đều cực kỳ cẩn thận.
Bốn người đi càng lúc càng xa, bóng hình bọng họ từ từ biến mất trong sương mù xám nồng đậm.
…
Một ngày sau, ở một nơi khác trong mảnh đất sương mù xám.
Bên trong một mảnh sương mù lượn lờ quanh rừng rậm.
Một tiểu đội năm người xuất hiện ở nơi nào đó, bọn họ đang quan sát, thăm dò tình huống phía trước mảnh đất sương mù xám này.
- Quang ca, dường như ở đây chẳng có cái gì hết.
Trong đội ngũ, một thanh niên mang theo binh chủng hệ Côn Trùng hướng về phía sau nói.
- Chẳng có cái gì á? Moá nó! Hại lão tử đi một chuyến tay không, ta còn cho rằng nơi này sinh ra thứ bảo bối gì đó chứ?
Thoạt nhìn nam nhân được xưng là Quang ca kia đã hơn ba mươi tuổi, bộ dáng lưu manh, bên người hắn còn mang theo binh chủng hệ Dã Thú.
Sở dĩ bọn họ đi vào nơi này, chỉ vì ở bên ngoài thấy không gian di động, rồi đột nhiên xuất hiện lượng lớn sương mù xám, cứ ngỡ bảo vật gì xuất thế, mới tập trung chạy tới đây.
Kết quả không nghĩ tới, bảo bối không tìm được, ngược lại còn tổn thất mấy binh chủng dò đường, khiến bọn họ không dám tới gần sương mù xám.