Chương 92: Cóc Thôn Phệ Cấp Mười
Thậm chí đạt tới tình trạng một lần xuất hiện hai, ba cái!
- Các ngươi mau nhìn! Đó là cái gì?
Bỗng nhiên, trong đội ngũ truyền đến một tiếng thét kinh hãi của Viêm Vũ, khiến mọi người vốn đang ở cảnh giác nhìn bốn phía, lập tức lại chấn động tinh thần.
Sau đó bọn họ nhìn thấy trong khoảng sương mù xám phía trước, xuất hiện bóng dánh giống một toà núi thật cao.
………..
- Đó là cái gì?
Duẫn Thiên Ca nhìn bóng dáng thật lớn cơ hồ bao phủ nửa mảnh không trung trước mắt, vẻ mặt kinh hoảng, bước chân đang tiến lên, cũng không tự chủ được phải chậm dần lại.
- Bóng đen?
Lâm Hữu đang đứng trong đội ngũ cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó, đột nhiên hắn nhớ lại tin tức mình nhận được từ trước, dường như có nhắc tới một bóng dáng nào đó to như một trái núi.
Chẳng lẽ đó chính là thứ này?
- Làm sao bây giờ? Phải tiếp tục đi tới sao?
Viêm Vũ lên tiếng hỏi.
- Đương nhiên là phải đi tới. Chúng ta đã tới nơi này rồi, chẳng lẽ còn đường rút lui sao?
Lâm Hữu trầm giọng nói.
Quả thật, bây giờ bọn họ đã đi vào nơi sâu như vậy rồi, không cần biết là tiếp tục đi về phía trước hay lui về phía sau, đều phải gặp phải vô số nguy hiểm.
Nếu đã giống nhau, chi bằng cứ cố gắng liều một phen, có khi sẽ tìm được một con đường sống.
Viêm Vũ đương nhiên cũng biết đạo lý này, hắn lập tức rùng mình:
- Được! Chúng ta tiếp tục đi tới.
Bốn người liếc nhau, đều gật đầu, sau đó bọn họ lại tiếp tục đẩy nhanh tốc độ, tiến về hướng bóng đen kia.
Nhưng dần dần, bọn họ lại phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Bởi vì ở phương hướng bọn họ đi tới lại bắt đầu truyền đến từng trận tiếng ngáy. Tiếng ngáy này vô cùng to, giống hệt tiếng sét, thậm chí còn vượt qua tiếng sấm trên bầu trời.
- Có chút không thích hợp, mọi người nên cẩn thận một chút.
Lâm Hữu nhỏ giọng nhắc nhở.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hắn cứ cảm giác bóng đen thật lớn trước mắt giống như đang cử động, hơn nữa còn là rung động theo từng nhịp ngáy.
Mà theo bọn họ không ngừng tiến về phía trước, bóng đen đó càng ngày càng trở nên rõ ràng, cũng càng ngày càng lớn.
Cuối cùng, khi bọn họ đi tới phía dưới bóng đen, rốt cục đã thấy rõ hình dáng thật của nó.
- Đây là!
Con ngươi của Lâm Hữu chợt co rút lại, hắn hơi hoảng hốt, đứng nguyên tại chỗ.
Hắn nhìn thấy cái gì đây?
Một con cóc còn lớn hơn cả trái núi ư? Nó đang nằm sấp trên đoạn đường bọn họ phải đi qua và ngáy khò khò!
Nhưng điều khiến trong lòng Lâm Hữu muốn dậy sóng, lại chính là tin tức xuất hiện trước mắt hắn.
【 Tên: Cóc Thôn Phệ 】
【 Chủng tộc: Hỗn Độn 】
【 Cấp bậc: cấp mười 】
【 Lực lượng:??? 】
【 Thể chất:??? 】
【 Nhanh nhẹn:??? 】
【 Tinh thần:??? 】
【 Kỹ năng:??? 】
【 Giới thiệu: Một loại ma thú viễn cổ sinh ra trong hỗn độn, có khả năng nuốt trời. 】
…
!!! Ma thú cấp mười!
Con cóc lớn tới mức khoa trương này lại là ma thú cấp mười?
Lâm Hữu kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới khi bọn họ đến nơi này lại chạm mặt một loại ma thú khủng bố như thế, thậm chí hắn còn không nhịn được muốn lui về phía sau.
Cấp mười là loại khái niệm gì?
Chỉ sợ đối phương tát một cái cũng chụp chết toàn bộ bọn họ!
Không thể phản kháng!
- Tại sao lại như vậy......?
Duẫn Thiên Ca và Viêm Vũ cũng mở lớn miệng, vẻ mặt bọn hắn đầy kinh hãi.
Kể cả người ăn nói thận trọng như Bạch Hải Đường cũng vậy, đôi mắt đẹp của cô đang kịch liệt rung động, cô còn theo bản năng đưa tay che miệng lại.
Điểm chết người chính là, vị trí con cóc này nằm lại vừa vặn chính là khe hẹp nằm giữa hai ngọn núi, hoàn toàn chặn đường đi về phía trước của bọn họ!
- Làm sao bây giờ?
Bốn người liếc mắt nhìn nhau.
Không biết đường vòng quanh hai dãy núi bông nham này sẽ xa bao nhiêu, hiển nhiên bọn họ không thể đi vòng được, huống chi nơi này còn là mảnh đất ẩn chứa nguy cơ khủng bố tứ phía.
- Xem ra chỉ có thể đánh cược một phen, chúng ta đi qua bên cạnh xem sao.
Lâm Hữu hít sâu một hơi, đây là thời khắc sắc mặt hắn ngưng trọng nhất từ trước tới nay.
Một khi Cóc Thôn Phệ này bị đánh thức, thứ nghênh đón bọn họ sẽ là tai ương ngập đầu, mà loại tai kiếp này đâu phải cẩn thận là vượt qua được?
Sau khi đè thật thấp âm thanh, thương lượng một phen, bọn họ đều gật đầu với nhau, rồi bắt đầu mang theo binh chủng còn lại từ từ tiến tới khe sâu.
Theo bọn họ không ngừng tới gần, tiếng ngáy của con cóc kia cũng càng ngày càng to, rung động này khiến da đầu bọn họ run lên, không khí cũng khẩn trương vô cùng.
Hơn nữa khi quan sát gần, hình thể của Cóc Thôn Phệ này lại càng thêm khổng lồ.
Cảm giác áp bức cũng phả thẳng vào mặt, ép bọn họ tới mức cơ hồ không thở nổi.
May mắn.
Bởi vì địa hình bên trong khe sâu, nên lôi điện không thể rớt xuống nơi đây, cả đám hồ dung nham trên mặt đất cũng bị thân thể khổng lồ của nó nghiền thành đất bằng rồi.
Bọn họ cứ ngừng thở như vậy, dựa lưng vào góc, từ từ đi qua bên cạnh Cóc Thôn Phệ từng chút từng chút một tiến vào khe sâu.
Lúc này thương thế của Bạch Hải Đường đã ổn định rồi, cô cũng tự mình bước xuống, dẫn dắt binh chủng của mình tiến vào.
Một hàng bốn người đều tự dẫn dắt binh chủng đi lên, thật cẩn thận lướt sát vào bên cạnh khe sâu.
Ngay khi khoảng cách giữa bọn họ và Cóc Thôn Phệ đạt tới điểm gần nhất, thậm chí còn sắp áp vào cái bụng của nó rồi, tất cả bọn họ đều sợ hãi tới mức trái tim bắn thẳng lên cổ.
Cũng may nhóm binh chủng đều nghe theo sự chỉ huy, không gây ra chuyện rắc rối.
Đợi cho tới khi bụng Cóc Thôn Phệ hóp lại, tất cả trực tiếp lao nhanh qua, không dám chần chừ một chút nào.
- Hô —— hô ——
Tiếng ngáy y như tiếng sét đáng, vẫn quanh quẩn ở bên trong khe sâu như trước.