Chương 97: Xuyên Đến Truyền Tống Trận
Nhưng nỗi đau đớn đánh sâu vào xương tuỷ kia, còn có sự không cam lòng mãnh liệt đó, vẫn quanh quẩn trong lòng hắn rõ ràng như trước, nó không ngừng nhắc nhở hắn mọi việc những gì trước đó đều là sự thật.
Chẳng lẽ nơi này là thiên đường?
Lâm Hữu kinh ngạc nhìn bốn phía.
Hắn phát hiện đài cao dưới chân mình, đang lơ lửng giữa hư không, mà ngay cạnh hắn là một cái cầu thang thật dài đang nối với đài cao rộng lớn nhiều ở bên trên.
Thoạt nhìn quả thật có chút hương vị của nấc thang lên thiên đường.
Chẳng qua không chờ Lâm Hữu xác nhận thêm một lần nữa, từ phía sau hắn đột nhiên truyền đến một âm thanh không kiên nhẫn.
- Phía trước sững sờ cái gì đó? Nhanh đi đi, đừng ở đó chắn đường!
Lâm Hữu quay đầu lại, hắn nhìn thấy một thanh niên bướng bỉnh, ngang tàng, khuôn mặt đối phương đang đầy khó chịu, trừng mắt nhìn hắn.
Đồng thời, bên cạnh còn truyền đến vài tiếng cười trộm.
- Gia hoả này, chẳng lẽ bị doạ ngu rồi?
- Phỏng chừng khi truyền tống từ khu vực bên trong tới đây, đầu hắn bị va vào đâu đó...
- Ta cũng đoán vậy...
- Chúng ta đừng quan tâm tới hắn, tới Đại Lục Nguyên Thuỷ quan trọng hơn.
Âm thanh đó càng lúc càng xa, tất cả bọn họ đều theo cầu thang tập trung lên đài cao thật lớn bên trên rồi.
Mãi cho đến lúc này, Lâm Hữu cũng phản ứng lại, trong lòng hắn hung hăng chấn động một cái.
Nơi này… Không phải thiên đường, mà là khu vực truyền tống?
Chẳng lẽ hắn đã thành công thoát khỏi khu vực kia?
Lâm Hữu vừa mừng vừa sợ.
Không nghĩ tới bản thân hắn không chỉ còn sống, mà còn thành công truyền tống đến thông đạo chân chính, hơn nữa thương thế trên người cũng khỏi hẳn rồi!
Dưới kích động, hắn cũng bất chấp thanh niên phía sau, tỏ ra mừng rỡ như điên đi theo đám người đằng trước, theo cầu thang đi về hướng đài cao phía trên.
Bộ dáng quái lạ của hắn lập tức khiến những người bên ngoài trở nên mơ hồ, hoàn toàn không hiểu nổi.
Thế nhưng bọn họ đâu cảm nhận được tâm trạng hiện giờ của Lâm Hữu.
Có thể nói, hắn vừa trải qua một lần may mắn nhất trong cuộc đời mình, hắn đã sống sót từ trong nguy hiểm.
Còn là sống sót từ trong tuyệt cảnh, chắc chắn phải chết!
Nhớ lại một màn đáng sợ mình vừa trải qua lúc trước, Lâm Hữu run rẩy, càng nghĩ càng thấy sợ.
Nếu không phải lúc cuối cùng, Cóc Thôn Phệ đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ hắn đã sớm chết bên trong cái miệng khổng lồ kia rồi, cũng không có cách nào chuyển mình được nữa.
Tuy hắn không biết vì sao Cóc Thôn Phệ lại xuất hiện, nhưng hắn đã mơ hồ đoán ra một chuyện.
Đằng sau chuyện khu vực bị phong toả này, có bàn tay thao tác của một tồn tại nào đó!
Hơn nữa thực lực của kẻ đó khủng bố tới mức không sợ Cóc Thôn Phệ cấp mười!
Nếu không phải cái gọi là ‘Hỗn độn trở nên yếu ớt’ kia, ngay cả Cóc Thôn Phệ cũng không thể ảnh hưởng tới đối phương. Kẻ đó quả thực khủng bố.
Lâm Hữu đoán, hỗn độn trở nên yếu ớt, chắc là sương mù xám trở nên yếu ớt.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Cũng may hắn lựa chọn truyền tống ở khi sương mù xám trở nên yếu ớt, nếu không hắn đâu gặp phải tình huống này.
Hơn nữa xem ra, phần kết nối ở bên này không nằm trong không gian phong toả.
Bởi trong tầm nhìn của hắn toàn là đám lãnh chúa cấp sáu đang chờ được truyền tống.
Xem ra cũng không phải tất cả các khu vực đều bị phong tỏa!
Không biết đám người Viêm Vũ thế nào? Có thành công thoát khỏi hiểm cảnh giống hắn hay không?
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu lại đẩy nhanh tốc độ, leo lên cầu thang đi vào đài cao thật lớn bên trên.
Tới nơi, thứ đập vào mắt hắn là mười cánh cửa khổng lồ, hãnh diện đứng sừng sững thành hàng vuông góc ở trung ương đài cao.
Có rất nhiều lãnh chúa cũng có vẻ mặt ngơ ngẩn giống Lâm Hữu.
- Đây là cái gì? Con đường này không phải đi thông Đại Lục Nguyên Thuỷ sao?
- Ta cũng thắc mắc như vậy, cuối cùng đây là nơi nào?
- Còn mấy cánh cửa này là cái gì?
- Chẳng lẽ truyền tống xảy ra sai lầm?
Đám lãnh chúa theo cầu thang đi vào đài cao hư không.
Vốn tưởng rằng đây là đường đi thông Đại Lục Nguyên Thuỷ, lại không nghĩ tới bọn họ sẽ gặp phải hoàn cảnh không tương xứng thế này.
Mà đúng lúc này, từ bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo:
- Một đám nhà quê, không biết cả thứ này? Trước khi chúng ta truyền tống đến Đại Lục Nguyên Thuỷ cần phải lựa chọn quốc gia.
- Lựa chọn quốc gia? Đó là cái gì?
Lập tức có người hỏi.
Những lãnh chúa bên cạnh cũng lập tức quay người lại đây, trên mặt bọn họ tràn ngập tò mò.
Người vừa nói chuyện thấy bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía mình, lập tức lòng hư vinh tăng lớn, hắn hất cằm lên.
- Nếu các ngươi không biết, thế thì để ta nói cho mà nghe.
- Kỳ thật mấy khu vực xung quanh chúng ta đều lệ thuộc vào sự quản lý của đám công quốc trên Đại Lục Nguyên Thuỷ.
- Muốn đi đến Đại Lục Nguyên Thuỷ, nhất định phải lựa chọn gia nhập vào một trong số những công quốc đó. Tiếp theo, công quốc kia sẽ căn cứ vào thực lực cá nhân của ngươi để phân chia đất đai, cũng như chuyển lãnh địa của các ngươi qua bên đó.
- Các ngươi xem mười cánh cửa lớn bên kia, đó chính là mười con đường đi thông tới các công quốc khác nhau, bên cạnh còn có người đại biểu các công quốc chuyên môn phụ trách thí nghiệm cấp bậc thực lực.
Theo phương hướng tay hắn chỉ, rất nhanh sau đó mọi người đã nhìn thấy từng cột sáng ở phía trước những cánh cửa lớn đặt ngay trung ương đài cao.
Quả nhiên không ít lãnh chúa đang đứng bên trong cột sáng, hồi lâu không nhúc nhích.
Bên cạnh đó còn thường xuyên vang lên thanh âm không chút tình cảm.
- Lãnh địa hệ dã thú, tổng hợp lại phán định cấp E.
- Lãnh địa hệ công trùng, tổng hợp lại phán định cấp E.
- Lãnh địa hệ thiên sứ, tổng hợp lại phán định cấp D.
- Lãnh địa hệ máy móc, tổng hợp lại phán định cấp E.
Lâm Hữu nhìn theo âm thanh đó.
Hắn phát hiện trên người tất cả những tồn tại đại biểu công quốc phụ trách thí nghiệm này, đều tản ra uy thế vô cùng khủng bố, ít nhất cũng cường đại hơn gấp đôi so với lãnh chúa cấp sáu.
Mọi việc những gì trước mắt quả nhiên đã nằm ngoài dự kiến của Lâm Hữu.
Hắn không nghĩ tới, trước khi chuyển sang Đại Lục Nguyên Thuỷ, bọn họ còn phải thí nghiệm cấp bậc thực lực, còn phải lựa chọn lãnh thổ công quốc.