Chương 96: Thông Đạo Của Khu Vực Này... Cũng Bị Phong Tỏa!
Lâm Hữu bất đắc dĩ cười cười, hắn cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi kết thúc đoạn đối thoại với mấy người kia, hắn cũng một mình đi tới một khu đất trống thật lớn bên cạnh rừng rậm, lấy Quả Cầu Dịch Chuyển từ không gian cá nhân ra.
- Cuối cùng … Cũng đi tới bước này.
Nhìn Quả Cầu Dịch Chuyển trong tay, trong lòng Lâm Hữu dâng lên một trận hoảng hốt.
Vì ngày này, từ nửa tháng trước hắn đã bắt đầu làm chuẩn bị.
Giết ma thú, cướp tài nguyên, cố gắng hết khả năng để tăng lên thực lực cho mình.
Hiện giờ, cuối cùng hắn đã đạt được mục tiêu, thuận lợi đi vào khu vực khác, có điều lúc này đứng đây, nhớ lại mọi chuyện lúc trước, hắn lại có chút không chân thật.
Không biết Đại Lục Nguyên Thuỷ chân chính có bộ dạng gì?
Lòng Lâm Hữu tràn đầy chờ mong nhưng lại có một chút lo lắng.
Bất chấp tất cả, hắn hít sâu một hơi, trực tiếp lựa chọn giải phóng lãnh địa.
【 Xin hỏi có sử dụng Quả Cầu Dịch Chuyển ở vị trí trước mặt hay không? Một khi quyết định, không thể sửa đổi. 】
- Xác định!
Lâm Hữu không có chút do dự trả lời.
Trong phút chốc, Quả Cầu Dịch Chuyển bể tan tành, bốn phía xung quanh Lâm Hữu cũng bị một mảnh ánh sáng chói mắt bao phủ.
Lãnh địa và nhóm thực vật bị thu vào bên trong Quả Cầu Dịch Chuyển, cũng dần dần hiển hiện ra, khôi phục bộ dáng lúc trước.
Cũng may, nhóm thực vật ở lại bên trong lãnh địa đều bình yên vô sự.
Mà ngay sau khi lãnh địa khôi phục nguyên trạng, lực hút kia lại xuất hiện.
【 Chúc mừng ngươi, thành công đạt tới cấp sáu, mở ra thông đạo không gian, sắp truyền tống tới Đại Lục Nguyên Thuỷ, xin chuẩn bị sẵn sàng. 】
Âm thanh rơi xuống, Lâm Hữu cảm giác cảnh vật bốn phía bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cùng với đó, là một đợt cảm giác mê muội tưởng như trời xoay đất chuyển, và cảm giác cả người không trọng lượng.
Chờ tới khi hắn phục hồi lại tinh thần, hắn lại phát hiện mình đang bay lơ lửng trong một mảnh hỗn độn hư không.
Bốn phía đều là màu xám xịt mênh mông vô bờ, giống hệt khung cảnh bên trong mảnh đất sương mù xám, với ánh chớp tiếng sấm, và khe hở không gian.
Chỉ có nơi hắn đang đứng được một thông đạo vô hình bảo vệ, ngăn không cho lôi điện và khe hở không gian xâm nhập.
Thậm chí trong mơ hồ, hắn còn có thể nhìn thấy những thông đạo không gian khác, chúng đang nối thẳng tắp tới vòm trời vô tận.
- Chắc có thể đi tới Đại Lục Nguyên Thuỷ...
Lâm Hữu không nhịn được khẽ cảm thán trong lòng, vẻ mặt hắn cũng dần dần trầm tĩnh lại.
Thế nhưng giây tiếp theo, dường như hắn phát hiện cái gì.
Bởi vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng sau đó sắc mặt hắn chợt đại biến!
- Không đúng! Đây không phải thông đạo đi tới Đại Lục Nguyên Thuỷ!
Dường như để chứng minh điều hắn vừa nói, ở điểm cuối thông đạo của hắn đột nhiên ‘Ầm vang’ một tiếng, rồi kịch liệt chấn động.
Ngay sau đó, không gian vỡ nát.
Một cái miệng lớn cực kỳ khủng bố, to lớn vô biên, xuất hiện ở phía trên vòm trời.
Sau đó, nó giống như tằm ăn rỗi, từ từ cắn nuốt mọi việc mọi thứ xung quanh.
Đoạn cuối thông đạo của Lâm Hữu, cũng hoàn toàn bị chôn vùi, hóa thành năng lượng bị cái miệng đó hút vào.
Cả vòm trời đầy cuồng phong gào thét, sấm vang chớp giật, giống như một hồi tận thế hạo kiếp!
Thông đạo của khu vực này... Cũng bị phong tỏa!
………..
- Tại sao lại như vậy?
Hai mắt Lâm Hữu trừng lớn như muốn nứt ra, trong lòng hắn dấy lên nỗi không cam lòng vô tận.
Hắn bỏ ra cố gắng nhiều như vậy, hao phí thời gian lớn như vậy.
Không nghĩ tới hắn cũng chịu chung kết cục nhảy vào vực sâu như những người khác.
- Không! Ta không cam lòng!
Lâm Hữu liều mạng rống giận, hắn đang không ngừng giãy dụa.
Nhưng ở trước mặt cái miệng khổng lồ và lực hút khủng khiếp kia, hắn còn chẳng bằng một con kiến. Cuối cùng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của chính mình không ngừng bị xé rách.
Đau đớn kịch liệt, thậm chí có lần còn khiến hắn muốn hôn mê.
Nhưng một tia ý chí còn sót lại đã khiến hắn cố hết sức cắn chặt hàm răng, rồi dùng hết mọi việc mọi nỗ lực để thoát khỏi lực hút đáng sợ kia.
- Răng rắc!
Cuối cùng, thông đạo bốn phía xung quanh hắn cũng hoàn toàn vỡ nát, bị từng khe hở không gian đột nhiên xuất hiện phá huỷ thành hư vô.
Lâm Hữu căn bản không kịp phản ứng, thân thể hắn đã bị khe hở không gian đó xé thành từng mảnh vụn, máu nhiễm hư không.
Trong nháy mắt, đau nhức bao phủ một tia ý chí cuối cùng của Lâm Hữu.
- Quả nhiên… Cuối cùng ta vẫn không trốn thoát….
Lâm Hữu tràn ngập không cam lòng nhìn vòm trời trên kia, hắn đang càng ngày càng tới gần cái miệng khổng lồ đó, chỉ cảm thấy tầm mắt càng ngày càng tối tăm, càng ngày càng tối tăm.
Trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện từng hình ảnh đã trôi qua cả cuộc đời.
Từ sinh ra, tới khi đến trường, lại đến lúc ra trường, đến lúc bắt đầu công việc.
Cuối cùng khi thế giới cũ vỡ nát, hắn đi vào thế giới mới đầy nguy hiểm bốn phía này.
Mọi việc giống hệt một giấc mơ, mang cho tới cho cảm giác hốt hoảng…
- Ộp!
Bỗng nhiên, một tiếng cóc kêu kinh thiên vang lên.
Tâm thần đang trong cơn hấp hối của Lâm Hữu chấn động, hắn lại khôi phục được một chút ý chí.
Âm thanh này... Chẳng lẽ là Cóc Thôn Phệ?
Tại sao Cóc Thôn Phệlại xuất hiện trong này?
Lâm Hữu gian nan muốn mở to mắt.
Nhưng giây tiếp theo, cỗ cảm giác xé rách trên người hắn đột nhiên biến mất, đồng thời bên tai hắn còn truyền đến một tiếng quát lớn vang vọng cả vòm trời.
- Con cóc chết tiệt! Cũng dám thừa dịp hỗn độn biến thành yếu ớt để phá hư chuyện tốt của ta!
Âm thanh kia vô cùng to, giống như muốn làm rung chuyển cả vòm trời vậy.
Sau đó, Lâm Hữu hoàn toàn rơi vào bóng tối, không còn chút tri giác.
…
Không biết đã qua bao lâu.
Dường như chỉ là một cái chớp mắt, lại dường như dài cả thế kỷ.
Ngay khi Lâm Hữu từ từ tỉnh lại từ trong bóng tối, hắn đã phát hiện chính mình đang đứng bên trên một đài cao hư không.
Bên cạnh không ngừng có ánh sáng hiện lên, còn có từng bóng người bỗng nhiên xuất hiện.
Đây là đâu?
Lâm Hữu ngây ngốc nhìn bốn phía, lại nhìn thân thể còn hoàn hảo như ban đầu của mình, giống như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng.