Chương 99: Nước Đại Hoang
Lại có thí nghiệm viên nói:
- Sớm biết vậy đã không nhận loại nhiệm vụ khổ sai này.
- Ai…
Nói tới đây, mấy người bọn họ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó không thèm nhắc lại nữa, chỉ tiếp tục cho nhóm lãnh chúa tiến hành thí nghiệm.
Lại một lát sau, cuối cùng cũng đến lượt Lâm Hữu tiến lên thí nghiệm.
Hắn lo lắng vô cùng đi vào cột sáng trước mặt, nhìn nhân viên thí nghiệm.
- Đứng yên đó, không được rời đi.
Dường như tâm trạng đối phương không mấy vui vẻ, hiện giờ lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt lúc trước, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn Lâm Hữu một cái.
Lâm Hữu không có cách nào khác, đành phải từ từ đi vào bên trong cột sáng.
Hắn vừa đứng yên, một dòng nước ấm đã mạnh mẽ bao vây toàn thân hắn, tẩy rửa tâm linh hắn.
Đồng thời, một đoạn số liệu xuất hiện bên trên cột sáng nơi hắn đứng.
- Lãnh địa hệ thực vật, tổng hợp lại phán định cấp F.
- cấp F?
Tên nhân viên thí nghiệm kia sững sờ.
Lâm Hữu ở giữa cột sáng cũng sững sờ.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, tổng hợp lại phán định của hắn lại là cấp F thấp nhất!
Chẳng lẽ phán định này có liên quan tới binh chủng của hắn quá ít?
Nhưng không đợi hắn suy nghĩ thêm, từ bên cạnh lập tức truyền đến một mảnh cười vang.
- Ha ha các ngươi mau nhìn, nơi này lại ra một tên cấp F.
- Thật sự có người bị phán định ở mức thấp nhất ư? Chẳng biết làm sao hắn lên được cấp sáu?
- Cấp F, quá thảm rồi, phải yếu tới mức nào mới bị phán là cấp thấp nhất?
- Phỏng chừng chẳng có công quốc nào thèm chọn hắn?
Nghe những tiếng cười nhạo bên cạnh, sắc mặt thí nghiệm viên kia cũng dần dần đen xuống.
Chẳng còn kết quả phán định nào thấp hơn cấp F.
Không chỉ nhân viên thí nghiệm bên cạnh Lâm Hữu, ngay cả đám đại biểu công quốc khác, cũng hiện lên vẻ chán ghét, như sợ Lâm Hữu sẽ lựa chọn công quốc bọn họ vậy.
Một màn này khiến cả người Lâm Hữu trở nên bất ổn.
Tới bây giờ, hắn có thể trăm phần trăm khẳng định, kết quả phán định này được tổng hợp dựa trên số lượng binh chủng và tài nguyên.
Suy cho cùng hắn vừa xuyên qua mảnh đất sương mù xám, binh chủng đã tổn thất hơn phân nửa, tài nguyên cũng tiêu hao không còn.
Với tình huống hiện tại bên trong lãnh địa của hắn chỉ có bốn binh chủng cấp sáu và mấy binh chủng cấp năm khác, đâu thể so sánh với đám lãnh chúa khác với tài sản là mười hoặc mười mấy binh chủng cấp sáu?
Đúng là hỏng bét rồi.
Lâm Hữu nhăn mày thật sâu.
Thấy bộ dáng đám đại biểu công quốc mặt mày kín như bưng kia, hắn chỉ biết, nếu hắn thật sự gia nhập công quốc bọn họ, khẳng định sẽ không có trái ngọt mà ăn, thậm chí còn khả năng được đãi ngộ thấp nhất, được chia cho một khu vực kém cỏi nhất.
Nhưng như thế quả thực chính là địa ngục bắt đầu!
Chẳng qua nếu hắn không chọn gia nhập công quốc, hắn lại không có cách đi tới Đại Lục Nguyên Thuỷ.
Lần này, hắn đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng xấu hổ, không biết nên làm như thế nào cho phải.
- Nếu ngươi không chê, vậy đến nước Đại Hoang chúng ta đi.
Lúc này, một âm thanh già nua đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.
………….
Âm thanh này vang lên cực kỳ đột ngột, khiến cho tất cả mọi người vốn đang bàn tán, lập tức nhìn về phương hướng âm thanh truyền đến.
Chỉ thấy không biết từ khi nào vị lão giả lúc trước là người duy nhất không mời thanh niên Cấp C gia nhập, đã đứng dậy, sau đó chống quải trượng nhìn về phía Lâm Hữu, trên mặt lão còn lộ vẻ một nụ cười hiền lành.
- Lão Mạc, ngươi thật sự muốn hắn gia nhập nước Đại Hoang các ngươi?
Đại biểu nước Lưu Hỏa nhíu mày hỏi, hình như hắn có quen biết với lão giả kia.
Ngay cả Lâm Hữu cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Phán định tổng hợp của hắn thấp như vậy, nhưng vẫn có người nguyện ý nhận hắn?
Dưới kinh ngạc, hắn cũng không nhịn được hỏi:
- Ngươi thật sự muốn ta gia nhập?
- Đương nhiên.
Lão giả vẫn nở nụ cười hiền lành như trước:
- Nhưng ta giống bọn họ, không thể cho ngươi tài nguyên quá tốt, nếu ngươi có thể chấp nhận, chúng ta tới nước Đại Hoang đi.
Lời nói rất thành thật, không chút che giấu cũng khiến Lâm Hữu lộ vẻ cảm động.
Sau khi yên lặng chăm chú nhìn lão giả hồi lâu, hắn trịnh trọng gật đầu:
- Được, ta đi!
Nói xong, hắn bước khỏi cột sáng, đi vào trước mặt lão giả.
Lão giả không thể hiện chút cảm xúc bài xích nào, kể cả khi đã biết kết quả phán định của hắn.
Ngược lại lão còn tươi cười nói:
- Đừng quá để ý tới ánh mắt người khác, lúc trước khi ta vừa tới nơi này, cũng giống ngươi, nhưng sau đó, ta cũng đi tới bước này rồi!
- Mạc lão cũng từ thế giới khác tới?
Vẻ mặt Lâm Hữu ngẩn ra.
- Đúng, không chỉ có ta, cả lãnh chúa trên Đại Lục Nguyên Thuỷ cũng vậy, đều bắt nguồn từ vô số thế giới sụp đổ, tụ họp ở nơi đây, chẳng qua thời gian khác biệt thôi.
Hình như Mạc lão rất vừa lòng vì sự lễ phép của Lâm Hữu, cho nên hiếm thấy một lần, lão giải thích cho hắn nghe.
- Lúc ta vừa tới nơi này, kỳ thật cũng giống như ngươi, cũng bị phán định là cấp F thấp nhất. Thế nhưng ta vẫn từng bước đi tới hiện tại, cho nên ngươi đừng quá mức thất vọng.
- Mạc lão cũng giống ta ư?
Vẻ mặt Lâm Hữu đầy kinh dị.
Lão giả thoạt nhìn không biết mạnh hơn hắn biết bao lần, lại từng bị phán định y như hắn, quả thực khiến người ta không thể tin được.
Đồng thời, cuối cùng hắn cũng hiểu được, vì sao đối phương lại mời mình.
Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu thật sâu với Mạc lão.
- Cảm ơn, ta sẽ nhớ kỹ phần ân tình này.
- Được rồi, về sau chưa chắc chúng ta còn gặp lại nhau đâu, cầm thứ này tiến vào Cánh Cửa Thời Không đi, đến bên kia rồi ngươi sẽ biết nên làm thế nào.
Mạc lão đưa một cục đá thủy tinh xám xịt tới trước mặt Lâm Hữu, rồi vẫy vẫy tay với hắn.
Đúng như những gì Lâm Hữu nghĩ.
Sở dĩ lão mời Lâm Hữu, chẳng qua chỉ vì người cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau thôi, lão không đành lòng thấy hắn chán nản vì chuyện xấu mặt này.
Nhưng hiển nhiên hắn chưa đạt tới trình độ để lão coi trọng.
Dù sao mỗi người bọn họ đều đại biểu cho công quốc của mình, trên lưng gánh vác nhiệm vụ mời chào nhân tài.