Chương 100: Buông Xuống Đại Lục Nguyên Thuỷ
Với lão, chuyện Lâm Hữu gia nhập là có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Lão chỉ muốn cho Lâm Hữu một chút an ủi thôi, chứ đâu thật sự tin tưởng có một ngày hắn sẽ vùng lên?
Lâm Hữu tự nhiên cũng hiểu rõ chuyện này, cho nên hắn không nói gì thêm.
Lâm Hữu chỉ nhận lấy thủy tinh rồi xoay người đi tới trước cánh cửa đánh dấu ‘nước Đại Hoang’
Đảo mắt một cái, hắn đã biến mất không thấy.
Mà tiếng cười nhạo bên cạnh, cũng đến đây là ngừng.
…
Đại Lục Nguyên Thuỷ.
Trong một góc ngập tràn cát vàng bên cạnh sa mạc, nơi ánh nắng mặt trời mạnh nhất.
Hai mẹ con với lớp quần áo tả tơi bên ngoài đang dựa sát vào nhau, cẩn thận di chuyển qua mái hiên còn sót lại trên bức tường bằng đất vàng đổ nát bên ngoài một toà thành nhỏ.
- Mẹ, ngươi nói năm nay sẽ có lãnh chúa đại nhân tới nơi này của chúng ta ư?
Cô bé cất giọng mỏng nhẹ, cố hết sức ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ mặc quần áo rách rưới bên cạnh.
Cô bé chỉ chừng bảy, tám tuổi, có làn da xanh xao vàng vọt, gầy trơ xương, có cảm giác chỉ một cơn gió thổi qua cũng bay đi mất.
Người phụ nữ bên cạnh cô bé cũng vậy, đều là hai má hõm sâu, gầy yếu không chịu nổi, đi trên đường cũng run rẩy.
Nghe con gái hỏi, người phụ nữ nọ đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi rồi cúi đầu đưa tay sờ sờ đầu con gái.
- Sẽ có, không bao lâu nữa, chắc lãnh chúa đại nhân sẽ buông xuống nơi đây, đến lúc đó chúng ta sẽ có những ngày tốt lành.
- Nhưng năm nào mẹ cũng nói như vậy.
Cô bé không nghe theo, cũng không bỏ qua, lại bĩu môi nói, hình như như đã biết mẹ đang gạt mình.
Nụ cười trên mặt người phụ nữ kia càng thêm khó coi...
Trong hai hốc mắt trũng sâu như chết lặng của cô, chợt xuất hiện một tia bất đắc dĩ, kèm theo chút đau lòng.
Cô kéo con gái vào gần người rồi ôn nhu nói:
- Mẹ gạt ngươi làm gì chứ? Ngươi xem năm kia vừa có một lãnh chúa đại nhân tới đây mà?
- Đúng, nhưng ta nghe Nhị Cẩu cách vách nói, lãnh chúa đại nhân kia tới chưa đầy một tháng đã đi rồi.
Cô bé lại ngẩng đầu.
Người phụ nữ thấy vẻ mặt khờ dại của cô bé, hai mắt rung động một chút, nhưng rất nhanh lại che giấu đi.
Cô sờ sờ đầu con gái:
- Nha Nha ngoan, đừng nghe Nhị Cẩu Tử kia nói lung tung, hôm nay chúng ta vào trong thành làm lễ cầu phúc hàng năm, chờ làm xong mẹ sẽ đưa ngươi đi ăn bánh đường.
- Thật ư? Thật tốt quá, chúng ta nhanh cầu phúc đi!
Vừa nghe thấy bánh đường, Nha Nha lập tức mừng rỡ nhảy dựng lên, cô bé đã ném chuyện về lãnh chúa đại nhân ra sau đầu rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn kia trở nên đỏ bừng, không còn bộ dáng suy yếu vừa rồi nữa.
Người phụ nữ thấy con gái mình reo hò, trên mặt cô xuất hiện một tia phức tạp khó hiểu, nhưng cuối cùng lại hoá thành nụ cười đầy chua xót.
Cô cầm bàn tay nhỏ bé của Nha Nha, tiếp tục đi vào trong toà thành rách nát không chịu nổi.
Thành thị này không lớn, chỉ có phạm vi mấy dặm, thậm chí còn không được gọi là thành.
Tường vây và kiến trúc cơ bản đều dùng bùn đất trát thành, phần lớn trong số chúng đã sớm bị bão cát xâm nhập chẳng nhìn ra hình dáng nữa, càng không có vệ binh canh gác.
Đi trên đường, thậm chí còn thường xuyên thấy cát vàng bay múa.
Nhưng chính trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, thế nhưng hôm nay lại có không ít người đưa người nhà của mình tới đây, cầu phúc dưới chân bức tượng lãnh chúa ở quảng trường trung tâm thành.
Hy vọng năm nay sẽ có lãnh chúa buông xuống mảnh đất của bọn họ, dẫn dắt bọn họ đi hướng phồn vinh, mang tới cho bọn họ cuộc sống thật tốt.
Trên đường một mảnh náo nhiệt, nơi nơi đều là hàng xóm láng giềng lui tới, chào hỏi thân ái với nhau, còn đông vui hơn nhiều so với năm mới.
- U, là lão Vương ư? Mấy ngày không thấy, tại sao mấy miếng vá trên người ngươi lại bớt đi rồi?
- Nghe ngươi nói kìa, hôm nay là ngày cầu phúc, ta phải mặc đẹp một chút chứ?
- Ha ha, đúng, có khi lãnh chúa đại nhân bị ngươi làm cảm động, thực sự buông xuống nơi này của chúng ta đó.
- Nếu được vậy thì tốt rồi, thôi không chém gió với ngươi nữa, ta phải nhanh đi cầu phúc đây.
- Được được được, ngươi đi trước, ta dọn dẹp một chút tối nay mới ra.
Trong lúc hai người nói chuyện, lại có không ít người chạy vào bên trong thành.
Mà lúc này, bốn phía xung quanh pho tượng rách nát ở trung tâm thành, đã có đầy người tụ tập về đây cầu phúc.
Trong miệng mỗi người đang lẩm bẩm điều gì đó, vừa quỳ vừa bái pho tượng, tỏ vẻ vô cùng thành kính.
Hàng năm, loại cảnh tượng này đều xuất hiện một lần, bọn họ đã quá quen với chuyện này rồi, thậm chí còn hình thành tập tục.
Mà trong không khí náo nhiệt đó, thời gian trôi qua rất nhanh
Đảo mắt một cái đã đến giữa trưa.
Mặt trời nóng bỏng nhô lên đỉnh đầu, mặt đất đều bị soi rọi có chút hư vô mờ mịt.
Nhưng kỳ quái chính là đám người trên quảng trường không có ý muốn rời đi.
Ngược lại càng tụ càng nhiều, tất cả bọn họ đều tụ tập ở bốn phía quanh pho tượng, cùng nhìn lên không trung, hình như đang chờ đợi cái gì.
Chẳng qua theo thời gian trôi đi, trên không trung vẫn không có chút động tĩnh nào.
Hy vọng trong mắt bọn họ cũng dần dần biến thành thất vọng.
- Ai... Xem ra năm nay lại không có lãnh chúa buông xuống nơi này của chúng ta.
Một lão giả chống gậy, run rẩy nhìn không trung, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Khu vực xa xôi lại cằn cỗi như nơi của bọn họ, đừng nói lãnh chúa, chỉ sợ dân chúng bình thường cũng không nguyện ý tới đây sinh sống.
Lão giả thở dài một tiếng rồi dần dần xoay người sang chỗ khác, đang chuẩn bị rời đi nơi này.
- Ông nội, ngươi mau nhìn! Bầu trời có ánh sáng rơi xuống!
Bỗng nhiên, ngay lúc đó một tiếng thét kinh hãi vang lên.
………..
【 Chúc mừng ký chủ, thành công buông xuống Đại Lục Nguyên Thuỷ. 】
【 Mở ra kênh thế giới, khu vực thay đổi, khu vực trước mắt: Nước Đại Hoang 】
【 Kiểm tra đo lường thấy lãnh chúa đã rời khỏi vị diện, giải trừ hạn chế chủng loại binh chủng trụ cột, gia tăng hạn mức chiêu mộ cao nhất. 】
【 Không gian cá nhân thăng cấp, mở khoá tín ngưỡng lực, mở khoá công năng lĩnh dân, mở khoá công năng kiến trúc, mở khoá công năng quản lý lãnh địa... 】
【 Mời tự vào bên trong lãnh địa xem xét các hạng mục nội dung lãnh địa mới. 】