Chương 100: Luyện hóa linh hồn lực
Đứng ở giữa đội, Đường Vũ cảm thấy dần ổn định trở lại sau khi chứng kiến những ma thú cao cấp bị cưỡng ép xuất hiện vài lần, nhưng nhanh chóng bị chém giết.
Dưới cây đại thụ, quả nhiên có một số lượng lớn ma thú, ngoài dự kiến của hắn là ma thú cấp cao rất nhiều.
Nếu như ở những nơi khác trong hoang vu có nhiều ma thú thức tỉnh cấp 5 như vậy ở những nơi khác, e rằng có không ít đội thức tỉnh đủ tư cách hoạt động trong hoang dã.
May mắn thay, lần này việc triển khai đầy đủ đội ngũ trong chuyến đi lần này.
Nghĩ đến lần trước đi cùng hai con rối số 1 và số 2. Cũng hên là không có con ma thú nào chống cự mạnh mẽ trong đàn ma thú, nếu không sẽ dẫn xuất 1, 2 con ma thú người băng ma thú, muốn thoát đi cũng không được a.
Đường Vũ ngẩng đầu nhìn xa xa, cây đại thụ đâm thủng bầu trời, rơi vào trầm tư.
Nơi này không gần vết nứt vực sâu, nhưng lại xuất hiện rất nhiều ma thú, chúng đều tập trung xuất hiện ở khu vực này, như vậy tất nhiên chắc chắn có nguyên nhân nào đó nằm ở đây.
" Không phải vì mỏ khoáng sản nguyên tinh, mà là do cái cây đại thụ này. "
Nếu mà suy nghĩ kĩ lại, Đường Vũ càng chắc chắn rằng những con ma thú này bị cây đại thụ hấp dẫn tới.
Đặc biệt là trên cây đại thụ, những chiếc lá như pha lê trông rất bí ẩn, có lẽ chính đặc tính nhất định của những chiếc lá pha lê có thể nâng cao trí tuệ của ma thú, thúc đẩy quá trình tiến hóa của ma thú, chính vì vậy mới ngày càng có nhiều ma thú đến nơi đây.
Tương tự như vậy, hầu hết ma thú trí tuệ chưa có mở ra, nhưng theo bản năng mách bảo đã khiến chúng bám rễ ở đây và không muốn rời đi, Đường Vũ nhớ rằng lần trước đám ma thú chỉ đuổi theo một đoạn ngắn khi nhóm của anh bỏ chạy, cũng chính nguyên nhân như vậy, nơi trú ẩn Thâm Lam cách nơi này không xa mới không có nhận sự tấn công của đám ma thú này.
Rốt cuộc, chúng đang bận rộn trong quá trình tiến hóa, bản năng săn giết nhân loại ngược lại bị áp chế.
" Và còn nhiều thứ khác nữa……"
Bỗng nhiên Đường Vũ nghĩ đến hai đợt làn sóng ma thú mà nơi ẩn nấp Thâm Lam đã trải qua.
Dựa trên lý thuyết, nơi ẩn nấp Thâm Lam ở rất xa các vết nứt trên vực thẳm, xác suất chạm trán với làn sóng ma thú xác thực khác thấp. Có thể hay không 2 lần đó, làn sóng ma thú vội vã xuất hiện như vậy tấn công, căn bản không phải là nơi ẩn nấp Thâm Lam mà chính là cây đại thụ phía sau này.
Đường Vũ cảm thấy hướng suy nghĩ này rất có thể chính xác.
Lắc đầu, anh hướng La Triết phân phó
" Chuyện bên này tôi giao lại cho anh, sau khi thanh lý toàn bộ đám ma thú ở đây. Anh hãy sắp xếp nhân viên bắt đầu khai thác mỏ khoáng sản nguyên tinh này đi"
Ở bên cạnh, các thành viên trong đội tuần tra đầu óc vẫn còn trên mây chưa có định thần lại được, đối mặt với đám ma thú mãnh liệt như thế, bọn hắn cũng không cần làm gì để nhắm tới.
Nghe nói như vậy, ai ai cũng nghi hoặc.
Chẳng lẽ giám đốc Đường muốn rời đi nơi này.
Nhưng tiếp theo, bọn họ thấy Giám đốc Đường lấy ra một cái chiếu trải trên mặt đất, sau đó khoanh chân ngồi xuống, liền nhắm mắt lại.
Ngồi? Tại sao với hoàn cảnh như vậy còn muốn ngồi xuống?
Mà ngồi xuống cũng thôi đi lại còn nhắm mắt nữa, lỡ như có chuyện gì xảy ra phản ứng không kịp thì sao.
Các thành viên của đội tuần tra xem có 1 chút không hiểu.
Bỗng nhiên, có người nghĩ đến 1 loại khả năng, " Chẳng lẽ giám đốc Đường muốn luyện hóa linh hồn lực hay sao?"
Người bên cạnh nghe đến điều này, ngay lúc đầu còn không tin.
Luyện hóa linh hồn lực sau khi trở về nơi ẩn nấp luyện hóa không tốt hơn hay sao, cần gì phải tại trong môi trường nguy hiểm như thế đi luyện hóa.
Nhưng bọn hắn lại nhìn xung quanh, không ngừng có mũi tên bắn ra, đem từng đầu ma thú xuyên thủng qua và nổ tung thành đám sương máu, lại có 1 luồng ánh sáng đỏ bắn ra từ miệng pháo, đem ma thú nổ tan xác 1 mảnh lớn.
Với lực lượng và hiệu suất đánh giết như vậy, đám ma thú chết như rạ, bàng bạc linh hồn lực thoát ra ngoài, cho dù có vài con khoảng cách quá xa nữa đường đã bị tiêu tán đi không ít, nhưng khi hấp thụ đến linh hồn lực cũng tuyệt đối vượt quá sức tưởng tượng a.
Liền ngay cả bọn hắn, mang theo súng máy hạng nặng, mang theo súng phóng tên lửa, giết chết đám ma thú về sau cũng có thể cảm giác được mình đã hấp thu một lượng lớn linh hồn lực, vậy còn Giám đốc Đường thì sao? Vì vậy, không ai còn có thể nghi ngờ gì nữa, giám đốc Đường là người giết chết tại chỗ nhiều ma thú nhất.
Cái này hấp thu linh hồn lực, e rằng đã tràn đầy từ lâu rồi đúng không?
Chẳng trách, Giám đốc Đường muốn tinh luyện linh hồn lực của hắn ngay tại chỗ.
Kia linh hồn lực tràn ra chỉ vì hấp thụ đã đầy rồi.
Đổi lại bọn hắn, cái kia linh hồn lực mà tiêu tán như thế ngay cả bọn hắn cũng đau lòng, nhưng không vì đau lòng mà mắc sai lầm như thế.
Chỉ trong thâm tâm có 1 chút đau lòng, nhưng việc luyện hóa linh hồn lực ở địa phương vô cùng nguy hiểm như vậy, vô luận như thế nào bọn hắn cũng không làm được.
Tiếng súng gầm rú xung quanh anh ta, nơi xa là ma thú đang gào thét.
Ở trên chiến trường, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, luyện hóa hồn lực ở một nơi như vậy chẳng khác nào đang ngủ yên bị bao vây bởi những tên to lớn xấu tính.
Lá gan bọn hắn cũng không có lớn như vậy.
Tuy nhiên, sau khi nhìn về phía Giám đốc Đường, ánh mắt anh ta đã nhắm lại, an tâm luyện hóa linh hồn lực.
Không hiểu sao, chợt nhớ tới 1 câu
Cho dù đất núi có rung chuyển ra sao, ta vẫn sừng sững đứng bất động nơi đó.
Đại khái, chính là như vậy đi.
…………
Vào lúc mặt trời lặn xuống, bầu trời vẫn còn nhiều mây.
Đường Vũ mở to hai mắt, không khỏi duỗi lưng 1 cái.
Cảm giác này ... 1 trận này luyện hóa linh hồn lực, thật sự thoải mái giống như bọn trộm sau khi hoàn thành phi vụ vậy, vừa mở mắt nhắm mắt đã từ thức tỉnh cấp ba tăng lên thức tỉnh cấp 4, khoảng cách thức tỉnh cấp 5 cũng không xa cho lắm.
Đây là lý do tại sao anh lãng phí quá nhiều linh hồn lực, không còn cách nào khác a, cơ thể của anh ta quá nhỏ và đã được định sẵn không thể nào trở thành người đàn ông béo được.
Đường Vũ đứng dậy, cử động thân thể một chút, từ trong tay lấy ra một cái bình pha lê ... Bình chứa linh hồn lực này dường như chứa đầy linh hồn lực, sau khi trở về lãnh địa của mình vừa vặn, có thể lợi dụng phần linh hồn lực này đột phá tới thức tỉnh cấp 5.
Mặc dù không cách nào so sánh với đám người như La Triết, nhưng so tại các cao thủ hàng đầu ở Lâm Đông, tâm tình của hắn cũng vui vẻ lên.
Lúc này số 1 và số 2 đang canh gác bên người, Không cùng winnie đứng tại cách đó không xa cảnh giác xung quanh.
La Triết chỉ huy các thành viên của đội tuần tra tích cực khai thác mỏ nguyên tinh, hôm nay những người này chú định làm công nhân bốc vác rồi, về sau còn phải thuê 1 đám thợ mỏ tới đây.
Tạ Y... Đường Vũ quay đầu nhìn 1 chút nhưng không thấy đâu, đột nhiên nhìn thấy phía xa xa xa có bụi cây đung đưa, Tạ Y thân thể vạm vỡ thoát ra khỏi đó, trên vai mang theo một xe bọc thép lớn nhỏ lợn rừng.
" Lãnh chúa, ngài xem ta thu hoạch đến cái gì, đây là 1 đầu dị thú tiến hóa. Thịt rất ngon và dai, ta cảm thấy nên dùng thịt nó để nướng là tốt nhất. Chỉ cần rắc hạt thì là, bột nhão và ớt bột lên, hương vị kia khẳng định không sai. "
Đường Vũ mặt đen lên, suy nghĩ lại, luyện hóa linh hồn lực cũng đã lâu, cơm trưa đều chưa có ăn, nghĩ lại cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Đã như vậy.
Anh lấy ra một bộ nguyên liệu đầy đủ từ trong không gian ba lô, " Vậy việc này ta liền giao cho ngươi Tạ Y. "
Phía dưới rất nhiều đá nguyên thạch được khai thác rất nhiều, ngoài các thành viên của đội tuần tra ra, còn có thể thấy rất nhiều con rối cơ bản đang bận rộn.
Toàn bộ quặng lộ ra bên ngoài tinh quặng, sau khoảng thời gian khai thác này gần như đã được khai thác hết, quặng còn lại ẩn dưới lòng đất không thể khai thác trong tình huống đơn giản và thô lỗ như vậy.
Đây là 1 đêm trở nên giàu có, về sau thì sẽ bay như tên lửa.
Những viên đá nguyên tinh này được xây dựng cao như một ngọn đồi nhỏ, thậm chí hai ba lô vũ trụ cũng không chứa được nhiều như vậy. Những chiếc rương vũ khí đạn dược kia đem qua dùng để đựng những viên đá nguyên tinh liền tốt rồi.
Các thành viên của đội tuần tra đóng vai trò khuân vác khi họ đi và điều này cũng đúng khi họ trở về.
Khi ra khỏi núi rừng, tia hoàng hôn cuối cùng đã tan dần ở cuối chân trời.
Màn đêm buông xuống hoàn toàn.
Dù là như thế nào, đông đảo thành viên của đội tuần tra cũng dần cảm thấy yên tâm.
Cái kia phiến sơn lâm, quá là nguy hiểm, chờ ở nơi đó, toàn thân bọn hắn không cảm thấy tự nhiên chút nào, đi ra mảnh núi rừng này, tựa như đã thoát ra khỏi cái vùng nguy hiểm đáng sợ như vậy.
Mặc dù bọn họ đã diệt sạch ma thú ở gần cây đại thụ, nhưng ai biết được sẽ có những nguy hiểm khác đang rình rập hay không, phải biết rằng vị trí của cây đại thụ chỉ là phía ngoài khu rừng mà thôi