Chương 103: Tuyển đầu bếp
Những người thức tỉnh không thuộc đội tuần tra, sau khi ngạc nhiên, bắt đầu trở thành hoàn toàn mới lính đánh thuê ... Bây giờ nó nên được gọi là trải nghiệm mạo hiểm giả.
Bên kia, tại quảng trường nhỏ trước khu biệt thự, rất nhiều người sống sót đang trò chuyện, vừa thổi nước vừa chờ đợi.
Một chiếc xe tải lớn từ đoạn đường dốc phía dưới đi tới, Lâm Đức Vận mở cửa xe, ra khỏi ghế phụ, vẫy tay với những người sống sót ở phía xa, " Mọi người bắt đầu công việc."
Chiếc xe chở đầy những thùng hàng, một số đã được đóng gói và một số chưa được đóng gói. Trông chúng hơi lộn xộn, những người sống sót trong đội vận chuyển này đến và làm việc cùng nhau theo từng cặp trước tiên đem những thùng hàng trên xe tải này vận chuyển xuống.
Lâm Đức Vận tháo chiếc rương cao bằng nửa người xuống, không khỏi lau mồ hôi trên trán.
Những người đã qua tuổi trung niên tham gia những việc này, ít nhiều có chút khó khăn.
Sau khi chở hết số hàng hóa này xuống, chiếc xe tải lớn phóng đi nhanh chóng, thay vì ngồi lại ghế phụ, anh lại được thay bằng một người sống sót khác, sẵn sàng sang phía bên kia để chở đồ từ xe tải tiếp theo.
Bọn hắn những đội vận chuyển này, phạm vi hoạt động của họ đã dần mở rộng ra ngoài khu nghỉ dưỡng, những thứ họ vận chuyển bao gồm vật liệu xây dựng cũng như các vật dụng khác.
Tuy nhiên, so với tốc độ mà tuần tra có thể dọn dẹp ma thú thì đội vận chuyển chậm hơn rất nhiều, nhiều khi đội tuần tra dọn được một nơi, cần đợi đội vận chuyển đi mấy chuyến mới có thể rời đi.
Một mặt là do đội vận chuyển thiếu nhân lực, nhiều hàng hóa tại dã ngoại do các thành viên đội tuần tra vận chuyển, mặt khác hầm trú ẩn thiếu xe trọng tải lớn, thậm chí thiếu khuyết dầu diesel.
Lâm Đức Vận nghe nói cao tầng đội tuần tra đang nghĩ biện pháp để giải quyết vấn đề này.
Anh lắc đầu, đây không phải là điều mà anh nên quan tâm, anh quay lại nhìn những người sống sót khác và chỉ vào hàng hóa “ Những rương lớn ở đây đều là vật liệu xây dựng, hai rương đằng kia là những vật dụng cần thiết hàng ngày, một rương nhỏ trong đó là thuốc men, khi vận chuyển cần phải cẩn thận 1 chút. "
Sau khi phân loại những hàng hóa này xong, Lâm Đức Vận và những người sống sót khác vận chuyển những hàng hóa này đến các điểm cất giữ khác nhau trong nhà kho, sau khi hoàn thành công việc, những người sống sót này đi bộ đến một bên gốc cây để nghỉ ngơi.
Có người đưa cho anh một chai nước, sau khi Lâm Đức Vận cảm ơn, anh mở nắp và uống hết nửa chai.
" Loại cảm giác này thật thoải mái..."
Có nước để uống , có thể ăn, ngay cả khi anh phải làm nhiều công việc tốn thể lực hàng ngày, anh cũng cảm thấy mình thật may mắn
Bỗng nhiên anh nghe ai đó hỏi.
" Lão Lâm, ta nhớ lúc trước ngươi nói, trước kia có làm qua đầu bếp sao? "
Lâm Đức Vận sững sờ một chút, sau đó khẽ lắc đầu, " Tôi mới làm đầu bếp trong khách sạn, sao có thể coi là đầu bếp."
Tuy nói như vậy, Lâm Đức Vận đã làm trong ngành đầu bếp từ 20 đến 30 năm, không dám nói mình là một đầu bếp, ít nhất anh cũng là một đầu bếp có tài nấu nướng tinh tế, anh có một niềm đam mê với nghề đầu bếp Một số người cho rằng công việc kinh doanh này thật khó khăn và một số người cho rằng họ phải chịu đựng sự nhàm chán.
Và anh cảm thấy chỉ cần được đứng vào bếp mỗi ngày và nhìn những nguyên liệu tự tay chế biến thành những món ăn ngon thì đó đã là một niềm vui từ tận đáy lòng.
Tiếc rằng sau tận thế, có thể ăn được no bụng cũng đủ mãn nguyện, ai còn có tư cách để chọn chọn lựa lựa? Tốt nhất là dựa vào kinh nghiệm của bản thân, trong điều kiện hạn chế thì chế biến món ăn đơn giản.
Hắn liền đã rất thỏa mãn.
Người sống sót nói chuyện vỗ vỗ vai anh, " Như vậy còn chưa đủ, anh đã từng là đầu bếp của khách sạn, còn không mau một chút đi tới nộp đơn xin vào làm đầu bếp ở căn tin. "
" Đầu bếp căn tin? Ứng tuyển? "
Lâm Đức Vận sững sờ.
" Ngươi không biết sao? Có thông tin tuyển dụng dán trên bảng thông báo ở cổng thành, tốt hơn hết ngươi nên đi xem thử. Chế độ đãi ngộ tốt hơn nhiều so với công việc bốc vác ở đây. Khi trở thành đầu bếp, anh đừng quên chúng tôi, những người anh em già này. "
Đầu óc hắn có chút bối rối, bất giác bước tới cổng thành, bảng thông báo ở phía trước.
[Nhà ăn đầu tiên của nơi trú ẩn tuyển dụng đầu bếp
Đối với những người làm bếp, những người phụ trách công việc, v.v., có ý hướng những người sống sót có thể đăng ký tham gia kiểm tra. 】
Lâm Đức Vận ban đầu không dám tin, nhưng sau khi nhìn thấy thông tin tuyển dụng này, không tin cũng phải tin.
Không ai dám giả danh nơi ẩn núp để phát tán thông tin sai lệch, điều có cũng là vô ích.
" Nói cách khác, nơi ẩn núp thực sự muốn tuyển đầu bếp, còn dự định xây nhà ăn?"
Theo thông tin trên, đăng ký phải đến trung tâm việc làm, chỗ kia hắn biết, biệt thự thứ ba tại khu phía đông biệt thự.
Lâm Đức Vận bước vào bức tường thành và đi vào bên trong dọc theo con đường, một tòa nhà, hai tòa nhà ...
Hắn đột nhiên dụi dụi mắt, " Nhất định ta nhìn lầm. "
Hắn tiếp tục đi về phía trước, đi qua một ngôi nhà có biệt thự, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Rất dễ nhận ra trung tâm việc làm. Một nhà kho đơn giản được kết nối với bên ngoài của một biệt thự, nhưng anh đã không nhìn thấy một tòa nhà đáp ứng các yêu cầu về hình dạng trên đường đi.
Anh nhìn số nhà của biệt thự gần đó, số nhà mười sáu nằm lộn ngược, biệt thự một nằm ở phía trong cùng, biệt thự mười sáu, tính từ cổng vào, là biệt thự thứ sáu.
" Qủa nhiên có chút không đúng."
Lâm Đức Vận quay trở lại và đến tòa nhà thứ ba, phải nói là nơi ở của ngôi biệt thự thứ ba ban đầu, anh lại dụi mắt, " Hình như mình bị hoa mắt rồi thì phải."
Trong trí nhớ của anh không nhìn thấy trung tâm việc làm xanh trắng, nhưng trước mắt có một tòa nhà nguy nga, cửa, tường, cột nhà đều được chạm khắc tinh xảo, làm hoa mắt người.
Cuối cùng, ánh mắt anh vô thức rơi vào tấm bảng ngay phía trên cánh cổng.
Có một số ký tự lớn được khắc trên đó.
Hiệp hội Mạo hiểm giả!
" Chắc đây là trung tâm việc làm mới?"
Anh nhớ tới truyền thuyết về giám đốc Đường từ trong nơi trú ẩn, lại dụi mắt, xác nhận đây không phải ảo giác, cuối cùng bước vào trong đó.
Hiệp hội đại sảnh rất lớn, nhưng hiện tại cũng không có nhiều người, hầu hết mọi người thức tỉnh sáng sớm đã nhận nhiệm vụ rồi lên đường.
Anh bước đến một trong những văn phòng tư vấn, sau khi hỏi ý kiến nhân viên, nhân viên yêu cầu anh điền vào một mẫu đơn, sau đó yêu cầu anh đợi thông báo trong phòng bên cạnh.
Khi Lâm Đức Vận đi đến gian phòng bên trong thời điểm, anh đã rất ngạc nhiên khi thấy đã có hơn chục người sống sót đang đợi ở đây.
Hầu hết mọi người đều liếc nhìn anh, cúi đầu, không nói gì.
Có một bầu không khí yên tĩnh đến khó chịu trong cả căn phòng.
" Những người này nên là những người sống sót đã tham gia ứng tuyển. Hầu hết họ có lẽ là cho vị trí bếp trưởng, tức là đối thủ cạnh tranh."
Việc đãi ngộ của đầu bếp rõ ràng là tốt hơn nhiều so với các nghề khác mà có hàng trăm người sống sót trong hầm trú ẩn, chắc chắn không có nhiều vị trí dành cho đầu bếp. Có hai hoặc ba vị trí, quá nhiều dù sao cũng không cầm tận thế so sánh với trước khi chưa xảy ra
Lâm Đức Vận nghĩ thầm.
Chợt có một chàng trai trẻ tuổi bước vào, người đàn ông cầm một tờ đơn trên tay đếm số người trong phòng và nói: "Mười lăm người, cũng kém không nhiều, các anh đều đi cùng tôi, sẵn sàng tham gia bài kiểm tra."