Chương 113: Giá cả
Trong vùng hoang vu hoang dã, giữa đám cỏ dại cao vút, vài con ma thú đột nhiên lao ra.
" Đó là một con sói móng vuốt hôi thối, một con thú một mắt, một con mặt quỷ. Một con ma thú mặt quỷ có khả năng sát thương tầm xa rất tốt, trước tiên hãy tiêu diệt con ma thú mặt quỷ đó đi!"
Một thành viên tuần tra có kinh nghiệm ngay lập tức phán đoán tình hình.
Ở bên cạnh, một số thành viên khác của đội tuần tra, cầm kiếm và khiên, nhanh chóng đem con sói ma thú cùng con ma thú một mắt đó tách ra, sau đó một người thức tỉnh am hiểu về tốc độ, di chuyển 1 cách ngoằn nghèo, lo tập trung lẩn tránh những đòn bắn của con ma thú mặt quỷ và nhanh chóng tiếp cận được nó, chỉ trong chốc lát sau khi tiếp cận được con ma thú mặt quỷ rất nhanh đem con ma thú nguy hiểm này giết chết.
Những con ma thú còn lại không gây ra bất kỳ sóng gió nào.
Đây là một cuộc chạm trán rất tiêu chuẩn khi đội tuần tra đi ra ngoài nơi hoang dã, các thành viên trong đội tuần tra phản ứng rất tốt, họ sử dụng các đặc tính, điểm yếu của ma thú để tách biệt cận chiến và ma thú tầm xa, sau đó ưu tiên tiêu diệt con ma thú nguy hiểm nhất.
Có thể coi đây là một cách đối phó rất bài bản nhất.
La Triết gật đầu.
Trong khoảng thời gian này, trong mắt hắn có thể thấy được tiến độ của các thành viên trong đội tuần tra, đương nhiên lần này ứng đối với đám ma thú như vậy cũng dễ dàng, cũng là bởi vì các loại ma thú gặp phải đều được ghi lại chi tiết trong sách tư liệu về ma thú, được nơi trú ẩn thu thập thông tin rồi biên soạn ra thành sách .Các thành viên của đội tuần tra có thể thực hiện các cuộc tấn công có chủ đích dựa trên các đặc điểm của từng con ma thú.
Nếu gặp phải một con ma thú hoàn toàn mới, nó còn có khả năng kì dị, với kinh nghiệm trước mắt của đội tuần tra sẽ khó khăn đối phó với đầu ma thú đó.
Giống như là lần đầu tiên gặp loại ma thú bóng ma, loại lơ lửng giữa không trung như thế mặt quỷ, các thành viên trong đội tuần tra sẽ bị thiệt hại lớn.
Thành viên đội tuần tra đã giết con ma thú mặt quỷ kia cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta lại ngẩng đầu lên, nhìn qua bãi cỏ, nhìn thấy tòa nhà ở đằng xa.
Đó là một nhà ga đường sắt cao tốc, có bốn ký tự lớn màu đỏ có thể nhìn thấy mờ nhạt trên đó, bên cạnh nhà ga Đông Bắc.
" Đó có phải là 1 nơi trú ẩn ở phía bắc Lâm Đông không? Một nơi trú ẩn được xây dựng trên nhà ga đường sắt cao tốc?"
“ Không sai.” La Triết gật đầu, “Quy mô của nơi trú ẩn này khá lớn, với hàng ngàn người sống sót, hẳn là có thể tìm ra thứ đáng giá để giao dịch, chúng ta đi qua đó xem xét thử. "
…………
Gần phía Bắc Lâm Đông nơi ẩn nấp, những người sống sót ở đây chủ yếu sống trong tòa nhà chính của ga đường sắt cao tốc. Việc dựa vào các tòa nhà của ga đường sắt cao tốc và vùng đất hoang vu xung quanh khiến nhà ga có tầm nhìn rộng, nếu có bất cứ cái gì nguy hiểm, nơi này người sống sót có thể phát hiện ra được.
Đúng lúc này, một người thức tỉnh phụ trách quan sát, nhìn về phía xa xa, trợn to hai mắt.
Đột nhiên anh ta hét lên: " Báo động, có người tới! "
Một số người thức tỉnh khác hoặc những người chiến đấu chịu trách nhiệm canh gác, nghe thấy vậy, không có ai thèm để ý. " Không phải chỉ là người sống sót sao, làm gì mà kinh ngạc đến như thế. "
“ Không, không phải như vậy, có rất nhiều người đang tiến đến còn có cả xe tải nữa!” Giọng nói của người kia có chút giật mình.
Những người khác cũng sững sờ, nhao nhao cầm lấy ống nhòm quan sát đến nơi xa.
Một lúc sau, một người thức tỉnh, giống như tiểu đội trưởng nhìn đám người kia nói, " Các ngươi cứ canh giữ ở đây, ta sẽ báo cáo chuyện này lên giám đốc."
Anh liếc nhìn xa xa đội ngũ kia nhanh chóng rời đi
…………
Chiếc xe tải lớn di chuyển chậm rãi về phía trước, các thành viên đội tuần tra phía trước đã thu dọn chướng ngại vật, đẩy một số phương tiện qua 1 bên và đất đá ra khỏi đường.
Cả đội dần dần tiếp cận ga tàu cao tốc, khi đến nơi, họ có thể thấy rõ một số bẫy đơn giản được bố trí xung quanh ga tàu cao tốc, một số vẫn còn dính máu của ma thú.
“ Chúng ta ngay ở chỗ này dừng lại đi.” La Triết nói.
Trong đội ngũ, Mã Gia Trạch khó hiểu, " Ủa, mình không tiếp tục đi tới nữa hả?"
“ Thằng ngu!” Đại ca Mã Gia Phong tát hắn một cái, “ Rõ ràng chúng ta đã bị người của nơi trú ẩn đó phát hiện rồi, bên kia nhất định sẽ không hoan nghênh chúng ta đi vào, hiểu chưa. ”
" Vì sao lại không chào đón chúng ta, chúng ta từ xa chạy tới cũng chẳng hề dễ dàng gì, ít nhất cũng mời chúng ta vào uống trà chút chứ anh. "
Mã Gia Trạch vẫn chả hiểu vì sao như thế
Mã Gia Phong lắc đầu, xem ra chỉ số thông minh thằng em anh không thể nào cứu vãn được nữa rồi. " Người suy nghĩ 1 chút, đội của chúng ta số lượng đông đảo, người nào người nấy cũng đều mang trang bị tốt, còn bảo vệ 1 chiếc xe tải lớn. Nhìn sơ qua cũng đánh giá được chúng ta không phải là người sống sót bình thường. Chỉ cần người bình thường ở nơi ẩn nấp có lòng cảnh giác ở nơi ẩn nấp, cũng không thể cho chúng ta như thế đi vào. "
“ Thì ra là như như vậy.” Mã Gia Trạch bỗng nhiên được khai trí nên gật đầu, chỉ là trên mặt vẫn như cũ ngu ngu.
Lúc này, nhiều người sống sót cũng bước ra khỏi ga Lâm Đông bắc.
Hầu hết những người này đều đã thức tỉnh, một số vẫn cầm súng trên tay nhưng chủng loại không đồng đều, một số là súng lục, một số là súng trường, một số là súng ngắn.
Người đứng đầu là một người đã thức tỉnh trung niên, có chút uy nghiêm.
Diêm Đào đi đầu trong đội, nhìn những người ở phía đối diện, mặc đồng phục, súng ống đồng nhất, từ trong khí thế vượt xa những người chiến đấu trong hầm trú ẩn của anh ta.
Những người này đến từ đâu?
Anh suy nghĩ về điều đó, nhưng bước chân cũng không ngừng, anh đi đến trước mặt đội tuần tra cách đó không xa. " Không biết các vị đến Lâm Đông bắc chúng tôi làm gì. "
Diêm Đào hơi cúi người xuống, nhưng đồng thời anh cũng đề phòng.
Ngay sau đó anh nhìn thấy người đàn ông mặc giáp trụ bằng sắt ở phía đối diện giơ tay lên, vài người thức tỉnh từ trên xe tải đem mấy cái rương lớn để xuống.
" Mục đích đến đây của chúng tôi rất đơn giản, chính là muốn cùng các người tiến hành giao dịch, mà những thứ trong chiếc rương này là hàng hóa của chúng tôi. "
" Giao dịch? "
Diêm Đào sửng sờ một hồi, rất nhanh kịp phản ứng lại, " Các vị muốn xuất ra cái gì để trao đổi, lại nghĩ dùng cái gì để đổi lấy?"
“Vẫn là hãy xem trước mặt hàng giao dịch của chúng tôi đi.” La Triết nói, ra hiệu cho những người khác đem rương mở ra.
Ngay sau đó những vật phẩm trong rương đã xuất hiện trước mặt mọi người.
" Đây là ... súng ?!"
Phía sau Diêm Đào, có người sống sót mở to 2 mắt, "Đây đều là súng thật?"
Thoạt nhìn, cái rương này chứa ít nhất một tá súng ống, có vẻ là đồ mới tinh, ngay cả Diêm Đào cũng có chút giật mình.
“ Đương nhiên.” Một thành viên của đội tuần tra mặc đồng phục chiến đấu màu đen nhận được tín hiệu từ La Triết, cầm lấy 1 khẩu súng trường chĩa họng súng xuống mắt đất phía xa bắn vài phát.
“Bạn cũng có thể tới thử hàng 1 chút.” La Triết nói.
Diêm Đào do dự, lấy một khẩu súng trường tự động trong rương, tường tận xem xét 1 chút, lại thử bắn mấy phát.
“ Đích thực là súng thật.” Hắn mới hỏi, “ Vậy các anh muốn trao đổi những gì?”.
Sau một hồi trò chuyện, người phụ trách thương lượng của đội tuần tra đưa ra bảng giá đã chuẩn bị sẵn.
" Khẩu súng lục trị giá hai đơn vị nguyên tinh, súng trường tự động trị giá năm nguyên tinh và súng máy hạng nhẹ có giá 12 nguyên tinh. Tất nhiên, chúng tôi có thể đổi lấy 1 số thứ kì lạ thay cho nguyên tinh, chẳng hạn như kim loại lạ, khoáng chất, thảo mộc, v.v. đều có thể được quy thành nguyên tinh. "
Diêm Đào im lặng, trong lòng đang tính toán cái giá.
Sau lưng anh ta, có người đột nhiên nói với một giọng điệu tồi tệ, " Anh cần hai viên nguyên tinh cho một khẩu súng lục! Các anh muốn cướp sao! Hai viên nguyên tinh, các ngươi phải giết ít nhất 20 con ma thú thì mới có thể lấy được! Mà một khẩu súng lục cộng thêm 2 băng đạn, có thể giết nhiều ma thú như vậy sao? Ta nhìn các ngươi không muốn tới đây làm kinh doanh đi! "