Chương 114: Giao dịch
Diêm Đào giật mình và khẽ quát 1 tiếng, " Tuấn Lương!"
Trần Tuấn Lương sắc mặt càng tỏ ra khó chịu, " Ông chủ, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao! Lâm Đông là thứ mà ngay cả các quan chức của nơi ẩn nấp cũng sẽ thu mua. Khẳng định nó rất trân quý. Theo tôi thấy 1 viên nguyên tinh có thể đổi lấy 3, 4 cây súng lục cái này còn tạm được, này các anh, nếu muốn buôn bán thì hãy tỏ ra thành tâm chút nhé! "
Khi Diêm Đào nhìn về phía sau, nhiều người cũng đồng tình.
Tuy nhiên, có một số thứ không thể tính toán đơn giản như vậy ...
Hơn nữa, đội trước mặt anh ta được trang bị đầy đủ tận răng và thực lực không hề yếu, ngay cả khi giao dịch thất bại, anh cũng không muốn dính vào kẻ thù như vậy.
Ngay khi Diêm Đào muốn nói gì đó, anh nhìn thấy một người cao gầy bước ra với nụ cười trên môi.
Mã Gia Phong liếc qua những người trước mặt, sau đó nhìn vào Trần Tuấn Lương, " Tôi nói, các người có hay không hiểu lầm gì đó không? "
“ Cái gì? ” Trần Tuấn Lương vẫn còn hơi sững sờ.
" Súng, đây là hàng khan hiếm, ngươi không muốn sao, trong vùng này còn có rất nhiều nơi trú ẩn muốn có đâu, nhưng mà nguyên tinh thì sao? Cho dù nó có quý giá gì đi nữa, ngươi cầm trong tay thì sử dụng cho cái gì? "
Sử dụng làm gì?
Điều này nói thầm trong tim của mọi người.
Mọi người đều biết sự quý giá của nguyên tinh, theo quy đổi đơn giản, giá súng, quả thực không thể thu hoạch được nhiều nguyên tinh như vậy.
Nhưng những nguyên tinh đó vô dụng khi cầm nó trong tay, trong khi súng có thể dùng để săn giết ma thú và trở nên mạnh mẽ hơn. Thậm chí vào thời điểm quan trọng, một vũ khí tốt có thể đảo ngược tình thế.
Ngược lại, nguyên tinh có thể làm gì?
Hiện tại, bọn hắn là nơi cầu mua vũ khí, căn bản không có chỗ để cò kè mặc cả, đặc biệt là trong một môi trường nguy hiểm như tận thế, nếu nguyên tinh không thể chuyển hóa thành sức mạnh của chính mình, thì sẽ trở nên vô nghĩa khi cầm nó trên tay.
Nhiều chiến binh ban đầu ủng hộ Trần Tuấn Lương đã chìm trong suy nghĩ trong một thời gian.
Tuy nhiên, Trần Tuấn Lương vẫn không nghĩ vậy, đang định nói gì đó thì thấy nụ cười của người đàn ông cao gầy đột nhiên thay đổi.
Trở nên nghiêm túc và lạnh lùng
" Nếu như ngươi muốn nhìn chút thành ý, vậy để ta cho ngươi nhìn chút thành ý..."
Mã Giai Phong nói, đeo tại sau lưng kia cây Thiết Chùy to lớn bỗng nhiên bị hất lên, 1 tay nắm chặt chuôi búa cứ như vậy nhẹ nhàng nâng lên rồi rơi xuống.
Bịch.
Mặt đất bất ngờ rung chuyển, khi chiếc búa lớn đập vào điểm chính giữa, một vòng tròn những vết nứt hình mạng nhện lan nhanh, mặt đất rơi xuống. Đoạn đường này, dưới 1 nhát búa, nứt ra một cách bất thường.
Tất cả mọi người ... Cần phải nói rằng tất cả những người đi ra từ Lâm Đông Bắc, bao gồm cả giám đốc Diêm Đào, cũng hít 1 hơi lạnh.
Loại sức mạnh hủy diệt này đơn giản quá khủng khiếp!
Miệng của Trần Tuấn Lương chuẩn bị mở ra, nó đột nhiên đông cứng lại, mắt anh nhìn chằm chằm vào mặt đất nứt nẻ, cố nói điều gì đó, nhưng anh không thể mở miệng.
Mã Gia Phong nhìn thấy hết thảy về sau lại nở nụ cười, cất vũ khí vừa nói, " Ha ha, xin lỗi mọi người nha, tay của ta mồ hôi nhiều quá nên cầm lỡ trượt tay xíu."
Giao dịch tiếp theo trở nên rất suôn sẻ, cả hai bên đều có được những món đồ mình cần.
Khi rời đi, các thành viên của đội tuần tra cũng như hầu hết những người ở khu trú ẩn Lâm Đông Bắc đều mỉm cười.
Rõ ràng, quá trình giao dịch lần này phi thường vui vẻ.
Nhìn thấy tất cả mọi người trong đội tuần tra và chiếc xe tải lớn dần khuất bóng, Diêm Đào nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ gì.
Một bên Trần Tuấn Lương vẫn có chút không can tâm, " Ông chủ, sao không nhân đem cướp hàng của bọn họ, chắc chắn trong xe tải của họ nhất định phải có rất nhiều thứ tốt!"
Diêm Đào lắc đầu, " Bộ ngươi không thấy những người này không hề yếu sao, đặc biệt là người cao gầy vừa mới bắt đầu làm chuyện đó, còn một tên mập lùn đứng sang một bên, nếu ta không nhìn lầm, bọn họ chính là anh em Thiết Chùy."
" Cái gì! Vậy mà là 2 anh em nhà Thiết Chùy"
" Người ta đồn rằng bọn hắn có sức mạnh thức tỉnh cấp 3, chả trách mạnh như vậy. "
" Bọn hắn không phải người thích solo ở nơi hoang dã sao? Làm sao bây giờ họ lại tham gia nơi ẩn nấp Thâm Lam?"
Trần Tuấn Lương vẫn như cũ không phục tiếp tục nói, " Anh em Thiết Chùy tuy mạnh, nhưng chúng ta có nhiều người hơn ở đây, mà ông chủ, anh vẫn còn những tay súng nhắm trên cao bố trí xung quanh mình? Chúng ta căn bản không cần sợ bọn chúng. "
Diêm Đào có vẻ thất vọng và lắc đầu, " Những tay súng này là lực lượng cuối cùng nơi ẩn nấp của chúng ta. Chẳng lẽ ngươi sẽ vì đống vũ khí như thế để các anh em thương vong thảm trọng? Hay là anh nghĩ chúng ta có thể hạ gục bọn họ 1 cách dễ dàng liền có thể bắt lấy mà không trả giá đắt. "
Trần Tuấn Lương giật mình, nhưng anh không thể phản bác lại được lời nói của ông chủ.
" Hơn nữa " Giọng điệu của Diêm Đào chậm lại, " Nơi ẩn nấp Thâm Lam, ngay cả súng máy hạng nhẹ cũng dám bán chúng, anh cho rằng bọn hắn không có thứ gì tốt hơn trong tay sao? Nếu thực sự đánh nhau, có lẽ chúng ta vẫn là người chịu thiệt. ... "
"Ngay cả anh em Thiết Chùy cũng có lẽ không phải là người mạnh nhất trong đội. Anh không phát hiện ra người đứng đầu thực sự của đội là người tên La Triết hay sao?"
Nhiều người đã phản ứng với những gì Diêm Đào nói.
La Triết tương đối ít nói, trừ ban đầu nói mấy câu ra, những người khác cũng phụ trách về những cuộc thảo luận sau đó, ngoài ra còn bị động lực và khẩu khí của anh em nhà thiết chùy thu hút, bọn họ có phần vô thức bỏ qua người đàn ông to lớn như tòa tháp này.
Nhưng bây giờ khi nghĩ lại, có thể lãnh đạo cả một đội, ngay cả những người hung dữ như Anh em nhà thiết chùy cũng bị thuyết phục. Khả năng là người yếu sao?
Rõ ràng là không thể!
Nghĩ đến đây, Trần Tuấn Lương trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi.
Diêm Đào nhìn về phía xa và lẩm bẩm, " Một nơi trú ẩn vững chắc xuất hiện trong khu vực này, không biết là điều tốt hay xấu đây ..."
…………
Ở phía bên kia, nơi ẩn núp Đại Pháp
Đây là một nơi trú ẩn nhỏ được xây dựng trên một quảng trường thương mại. Vị trí cũng tốt, cách xa vực thẳm, số lượng ma thú gặp phải ngày thường không nhiều. Với rất nhiều vật liệu được cất giữ trong siêu thị, cái này những người sống sót ở nơi ẩn nấp này thời gian qua tương đối dễ chịu.
Chính xác mà nói, các cao tầng nơi ẩn nấp có 1 cuộc sống tương đối dễ chịu.
Giám đốc Uông Hoa Vinh đang ôm bụng bia kiểm tra nơi trú ẩn, đi đến đâu, tất cả những người sống sót đều phải dừng công việc và kính cẩn gọi sư phụ Uong6
Đây cũng là việc Uông Hoa Vinh yêu thích làm mỗi ngày.
Đây là vương quốc của anh ta, những người sống sót này là thần dân của anh ta.
Số lượng người sống sót trong nơi trú ẩn Đại Pháp không lớn, chỉ có vài trăm người, không phải quy mô của nơi trú ẩn quá nhỏ để chứa quá nhiều người sống sót, mà là một số người sống sót đã bị tiêu hao.
Cho dù là ra ngoài tìm vật tư hay đối phó với ma thú, những người sống sót bình thường này mặc dù thực lực vô cùng yếu, nhưng đương nhiên tỷ lệ tổn thất vẫn có thể phát huy được một chút vai trò nào đó.
Uông Hoa Vinh không hề cảm thấy tội lỗi, theo ý kiến của anh, những người sống sót này sẽ không thể sống sót đến hiện tại nếu không có thức ăn mà anh ấy cung cấp, như vậy cũng nên 1 phen ra sức cống hiến cho hắn đúng không.
Trong lúc kiểm tra, một người thân tín vội vàng chạy đến báo cáo, " Thưa ngài, có một đội Thức tỉnh ở bên ngoài và họ nói rằng họ đến đây muốn giao dịch với chúng ta."