Lãnh Địa Tại Mạt Thế

Chương 116: Biện pháp như thế có thể nói hoàn mỹ ?

Chương 116: Biện pháp như thế có thể nói hoàn mỹ ?


Ở đằng xa, phía trên mái nhà, người đàn ông thức tỉnh đang cầm 1 khẩu súng nhắm trong tay, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, mồ hôi trên trán cũng không ngừng tuôn rơi.
Hắn là tâm phúc của Uông Hoa Vinh, bản thân thực lực không hề yếu, hắn càng am hiểu về tài bắn súng.
Lần này, Uông Hoa Vinh bố trí ở đây, chính là triệt hạ bên trong đội ngũ kia kẻ mạnh.
Loại súng bắn tỉa này, dùng để đối phó với ma thú có sức sống mạnh mẽ, có thể không hiệu quả lắm, nhưng có thể dùng để đối phó với thực lực nhân loại mạnh mẽ, chắc cũng dư sức.
Chớ nói chi là bắn lén.
1 tên xạ thủ bắn tỉa chuyên nghiệp chắc chắn rằng sẽ không ai có thể sống sót sau viên đạn mà hắn bắn ra.
Thế nhưng..... hắn đang nhìn thấy cảnh gì thế này!
Đồng tử của tên bắn tỉa giãn ra, trong chớp mắt lúc này ở giữa, trái tim của hắn thậm chí còn ngừng đập.
Lại có người có thể dùng tay không bắt lấy viên đạn!
Mà lại không bị thương gì cả.
Điều này sao có thể xảy ra được
Trong lòng tay bắn tỉa không muốn tin vào điều mà hắn vừa nhìn thấy.
Nếu người thức tỉnh có thể tránh đạn vào những thời khắc quan trọng với trực giác nhạy bén trước nguy hiểm, người thức tỉnh như vậy đã rất mạnh rồi, ngay cả khi giám đốc Uông với sức mạnh thức tỉnh cấp 3 cũng có thể chưa làm được như vậy.
Nhưng anh có thể nhìn rõ người kia qua ống ngắm.
Tại trong khoảnh khắc bóp cò nháy mắt kia, tay đối phương phảng phất như bóng ma ngăn lại trước trán.
Trong trí tưởng tượng của hắn, hình ảnh viên đạn xuyên qua lòng bàn tay và nát đầu một lần nữa không xuất hiện, thay vào đó là viên đạn đã bị chặn lại!
Tay bắn tỉa sợ hãi và muốn tiếp tục bắn nhưng các ngón tay run rẩy khiến việc bóp cò cũng rất khó khăn.
Trong ống ngắm, anh nhìn thấy người đàn ông to lớn, quay đầu lại, rút ra một khẩu súng lục ổ quay từ thắt lưng của anh ta.
Hướng về phía anh mỉm cười, họng súng có ánh lửa phun ra.
Đồng tử của xạ thủ bắn tỉa giãn ra, thời gian gần như ngưng đọng vào lúc này.
Anh không nghĩ rằng với tầm bắn của một khẩu súng lục ổ quay, một viên đạn như vậy có thể bắn trúng anh.
Nhưng vào lúc này, không hiểu vì sao, một cảm giác khủng hoảng lớn bao trùm lấy anh.
Người lính bắn tỉa muốn di chuyển, nhưng cơ thể của anh ta dường như bị đè bởi một tảng đá lớn, khiến việc di chuyển rất khó khăn.
Vào khoảnh khắc cuối cùng của suy nghĩ, anh nhìn thấy ống ngắm vỡ ra, sau đó liền mất đi ý thức.
…………
Bên trong tòa nhà, một thành viên của đội tuần tra nhấp nháy từ bên này sang bên kia, nhanh chóng tiếp cận trong khi tránh mục tiêu của kẻ thù. Lưỡi kiếm nhanh như chớp đem địch nhân chém giết.
Vẻ mặt căng thẳng của thành viên đội tuần tra hơi giãn ra.
Bỗng nhiên, 1 tiếng súng vang lên.
Thành viên đội tuần tra thân hình lảo đảo 1 chút
Cách đó không xa, một tay súng núp trong bóng tối nhân cơ hội nổ súng, tuy nhiên ngay sau đó, hắn mở to mắt nhìn thành viên đội tuần tra như không có chuyện gì xảy ra.
" Không thể nào, loại quần áo này làm sao có thể chống đạn được!"
Hắn sợ hãi kêu lên, nhưng thành viên của đội tuần tra sẽ không cho hắn một cơ hội nào khác.
…………
Một nơi khác, trên nóc tòa nhà.
" Giám đốc, cái này, cái này..."
Thủ hạ tâm phúc của hắn nhìn tất cả những thứ này, không biết nên nói cái gì.
Uông Hoa Vinh cũng bao gồm tất cả những điều này trong mắt mình, với nỗi sợ hãi trong lòng.
Hắn từ trên cao quan sát trận chiến ở phía dưới, hắn vốn tưởng rằng dựa vào địa lợi, mai phục có thể dễ dàng giải quyết những người bên ngoài kia, cho dù hao tổn nhân lực cũng chẳng là gì so với mất mấy khẩu súng ống kia.
Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng ngay khi trận chiến diễn ra, người của hắn đã bị giết và bị thương liên tục.
Đặc biệt là người đàn ông với điếu thuốc trong miệng chỉ cần vung tay giết gần hết những tay mai phục của hắn, càng làm rối loạn trận hình mà hắn đã bố trí từ trước, thậm chí hắn còn chuẩn bị trước những tay cao thủ bắn tỉa, nhưng ngay cả bố trí chu toàn hết như vậy đối với người đàn ông kia cũng chả có tác dụng gì.
Làm sao lại có 1 người thức tỉnh mạnh mẽ đến như vậy
Uông Hoa Vinh không thể ngờ rằng người thức tỉnh cũng có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, đặc biệt là người đó, gần như một con ác quỷ!
" Đi, lập tức chạy khỏi chỗ này nhanh lên, ta không thể ở chỗ này nữa."
Uông Hoa Vinh vội vàng mang theo thủ hạ dưới tay mình, chuẩn bị từ 1 bên khác rời đi, vừa đi xuống lầu hắn đã bị 1 số thành viên đội tuần tra mặc đồng phục màu đen chặn đường lại
Sắc mặt của hắn thay đổi, ánh mắt quét qua những thành viên tuần tra này, sau khi hắn không nhìn thấy người thức tỉnh ma quỷ kia, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía thủ hạ nói: " Tất cả mau nhanh chóng giải quyết đám người này, nếu không chờ người kia đến, chúng ta sẽ không có cơ hội chạy trốn. "
Trong khi nói chuyện, thanh kiếm samurai quanh eo Uông Hoa Vinh thoát ra khỏi vỏ.
Anh cũng là một người thức tỉnh cực kỳ mạnh mẽ, với sức mạnh thức tỉnh cấp 3, với kinh nghiệm chiến đấu cũng không có kém. Tuy nhiên, hắn luôn chỉ nắm chắc phần thắng trong tay mới dám ra quyết định tấn công, chỉ là sự tình bây giờ nằm ngoài sự dự đoán của hắn, Uông Hoa Vinh nghĩ rằng anh chắc chắn không phải là đối thủ của tên cường giả ngậm điếu thuốc kia, nhưng chỉ có vài người thức tỉnh trước mặt muốn ngăn cản hắn, chắc chắn làm không được.
Uông Hoa Vinh lao tới.
Đối diện, một người thức tỉnh với vết sẹo trên mặt hét lên: " Để thằng ngốc này giao lại cho tao, đám còn lại tui bây giải quyết đi. "
Uông Hoa Vinh nheo mắt và nhìn chằm chằm vào tên mặt sẹo thức tỉnh kia.
Sức mạnh thức tỉnh cấp 2 cũng không có tệ, hắn tự tin có thể chặt đầu tên này xuống chỉ trong vòng 3 chiêu.
Thật quá ngây thơ khi muốn tự mình chiến đấu với hắn.
Đao quang lóe lên, trục tiếp chém xuống
Liền thấy xung quanh người đó bao quanh bởi cát mịn, giống như những hạt mưa, hết hạt này đến hạt khác lao tới tấn công.
Uông Hoa Vinh lộ ra vẻ ngạc nhiên và không thể không giảm tốc độ, đối phó với sự tấn công của cát mịn.
Bành Ba nhân cơ hội này xông lên phía trước, trên tay đeo hai con hổ ngón tay độc nhất vô nhị sắc bén lóe lên tia sáng lạnh, trực tiếp chém tới.
Càng đánh, Uông Hoa Vinh càng kinh ngạc, rõ ràng người trước mặt chỉ có thức tỉnh cấp 2, về mặt thể lực cũng không kém hơn hắn bao nhiêu, với sự can thiệp của cát tinh, chưa kể đến 3 chiêu giải quyết đối thủ, mấy lần giao tranh, hắn còn rơi xuống hạ phong.
Thậm chí liền thoát thân để chạy trốn cũng khó khann8.
Làm sao hắn ta biết được rằng cấp độ sinh mệnh của Bành Ba thực sự kém hơn anh ta, nhưng hắn đã chiến đấu với ma thú nhiều lần, kết hợp tiến hành huấn luyện cường độ cao trong trại huấn luyện. Anh đã khai thác rất nhiều tiềm năng nên bây giờ thể chất của hắn vượt trội hơn rất nhiều, tố chất thân thể của hắn đã viên siêu với người thức tỉnh cấp 2 bình thường, cho dù cùng thức tỉnh cấp 3 so tài cũng không kém bao nhiêu
Với khả năng đặc biệt của bản thân, đây cũng là điều mà Bành Ba hoàn toàn tự tin trong cuộc chiến này.
…………
Sau một trận chiến, những người thức tỉnh trong nơi ẩn nấp Đại Phát không chết thì cũng thương nặng.
Tạ Y đứng trong chiến trường lộn xộn, nhìn những người sống sót sợ hãi run rẩy bên trong nơi ẩn nấp, bọn hắn cúi đầu, chìm đắm trong suy nghĩ.
Các thành viên của đội tuần tra đã phân tán ra ngoài và thu gom tất cả chiến lợi phẩm bên trong nơi trú ẩn, có một chiếc xe tải lớn, việc vận chuyển chiến lợi phẩm về lại lãnh địa cũng không có việc gì khó.
Nhưng mà những người sống sót này có chút làm Tạ Y hơi nhức đầu.
Những người sống sót này dù sao cũng không cùng phe với Uông Hoa Vinh, ngay cả những người thức tỉnh dưới quyền Uông Hoa Vinh đều không phải người cùng chí hướng, huống chi những người sống sót này trong mắt bọn hắn chỉ là những vật phẩm tiêu hao.
Trước trận đấu thì hắn không có suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ thì lòi ra 1 đống việc cho hắn giải quyết.
Muốn giết? Không thể nào?
Rời đi 1 mạch, cũng không có tốt cho lắm.
Không cần biết Uông Hoa Vinh đối xử với những người sống sót này như thế nào, có một điều là chính xác, nếu không có Uông Hoa Vinh và những người thức tỉnh của anh ta, những người sống sót bình thường này sẽ không thể sống đến bây giờ.
Tạ Y, hắn từng là 1 người lính đanh thuê, đối mặt với vấn đề này chỉ có thể châm một điếu thuốc và từ từ chậm rãi suy nghĩ.
Đột nhiên mắt anh sáng lên, nhớ tới giám đốc Đường từng nói nơi ẩn nấp đang thiếu lao động.
Cho nên, nếu đem những người này trở về, anh thậm chí không có lỗi gì mà còn có công?
Tạ Y nghĩ điều đó rất có thể xảy ra, thậm chí mấy lần giống như việc này lại xảy ra, thì chẳng phải nơi ẩn nấp của lãnh chúa sẽ không còn thiếu nguồn lao động nữa sao?
Biện pháp này nói quả thực quá hoàn mỹ.
Nếu Đường Vũ có mặt, hắn sẽ có thể nhìn ra khuyết điểm.
Nếu bạn cắt rau hẹ một lúc, dù thu hoạch nhiều hơn thì sau này bạn cũng sẽ mất một kênh thu nhập, ngược lại, nếu bạn chú ý phát triển bền vững và thu hoạch rau hẹ từng vụ một thì đó là mới chính là mô hình phát triển cao cấp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất