Chương 118: Không có hi vọng
Trong vùng hoang dã, đội của Lâm Vi tiến lên tốc độ cũng không nhanh, nhưng bọn họ cũng không cần tránh sự tấn công của đám ma thú, 1 đường quét ngang, rất nhanh liền tiếp cận đến nơi ẩn nấp Thâm Lam.
Trong đội ngũ, nhiều người sống sót hai tay bị trói, đi theo đội ngũ tiến lên.
Hà An Bình là người sống sót đầu tiên bị bắt, khi nhìn thấy đội hành động có trật tự và được trang bị tốt này, hắn rất là vui mừng khi nghĩ mình đã chạm trán với đội tìm kiếm cứu nạn chính thức, nhưng anh không có nghĩ rằng trong chớp mắt liền bị bắt tới.
" Con gái, là ta hại ngươi a. "
Bên cạnh anh, theo sau là một cô gái trẻ ăn mặc rách rưới với khuôn mặt với khuôn mặt đầy bụi bẩn, đây chính là con gái của anh ta, Hà Thanh Thanh.
Nếu như không phải hắn đem chi đội quân này nghĩ lầm quân đội tìm kiếm cứu nạn, cha con 2 người cũng sẽ không bị bắt đến nơi này.
Nghĩ đến đây, thân thể của Hà An Bình càng thêm còng xuống.
" Cha, đó không phải là lỗi của cha, những người này vốn dĩ khắp nơi tới bắt lấy người sống sót. Ngay cả khi chúng ta không đến, bọn hắn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. "
Hà Thanh Thanh an ủi cha cô, nhưng từ tận đáy lòng cô quá sợ hãi.
Mặc dù hiện tại không có nguy hiểm đến tính mạng, những người trong đội này dường như không có ý định để bọn họ trở thành bia đỡ đạn cho ma thú, nhưng Hà Thanh Thanh vẫn không yên lòng, nhất là ánh mắt của một số người xung quanh, lúc nào cũng nhìn chằm chằm cơ thể của cô, để Thanh Thanh càng thêm xấu hổ giận dữ, nhưng vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Lúc này đoàn hành quân dừng lại, Hà Thanh Thanh nhìn thấy những người phía xa kia hình như đang bàn bạc gì đó, ngay cả những người thức tỉnh cũng đang nhìn về phía xa với vẻ hưng phấn, khá là lơ đễnh.
“ Chú Đồng, chú Đồng. ” Cô thì thầm với một người sống sót cũng bị trói hai tay.
Đồng Hướng Vinh liếc mắt nhìn thị vệ xung quanh, sau đó thì thào hỏi lại: " Có chuyện gì? "
" Chú Đồng, cháu nghĩ những người này sau khi đến đây hẳn là có mục đích gì đó. Bây giờ bên kia có nhiều người như vậy, chúng ta chắc chắn không có cơ hội chạy thoát, nhưng nếu họ muốn làm gì đó mà nhân viên chạy tán loạn, chúng ta sẽ có cơ hội."
Một tia hy vọng xẹt qua trong mắt Đồng Hướng Vinh, nhưng ngay sau đó anh ta thở dài, " Không có cơ hội, cho dù phần lớn bọn hắn rời đi, chỉ cần 1 ít người ở lại trông coi chúng ta chắc chắn sẽ khó chạy thoát."
" Chú Đồng, chú là người đã thức tỉnh mà, trong chúng ta chắc hẳn cũng có 1 số người thức tỉnh đi."
Lúc này chỉ có một số người mặc áo chống đạn, tay cầm súng canh gác, những người này vừa nói vừa cười, có vẻ không mấy cảnh giác.
Về phần những người sống sót bị bắt này, Hà Thanh Thanh tính toán đại khái có ít nhất hai mươi ba mươi người, chỉ cần bọn họ có thể nắm bắt cơ hội vùng lên kháng cự, không phải là không thể chạy thoát.
Tuy nhiên, cô nhìn những người khác, dường như bởi vì hiện tại không có nguy hiểm đến tính mạng, rất nhiều người đã tắt tâm tư phản kháng, dù sao họ vẫn còn sống nếu không phản kháng, một khi họ chống lại, liền có khả năng bị nhiều họng súng chĩa vào người bắn như tổ ong vò vẽ.
Hà Thanh Thanh cũng sợ, nhưng cô hiểu rằng nếu có cơ hội chạy thoát thì nhất định phải đợi đến lúc phần lớn đội ngũ bên trong rời đi.
Cơ hội này, nàng nhất định phải nắm chắc.
Trong lòng đang dự định, chú Đống còn không nói gì, nhưng có người bên cạnh liếc cô một cái, " Cô gái nhỏ, ngươi vẫn còn quá nhỏ, thật sự cho rằng với thực lực của chúng ta, còn có cơ hội chạy thoát sao? Để ta nói cho ngươi biết cái này, chúng ta bên trong những người bị bắt liền có 8 tên người thức tỉnh. Ngươi có nghĩ rằng nhiêu đây là nhiều rồi, à cho dù có gấp 10 lần vẫn vô dụng a. "
Người đàn ông thức tỉnh lắc đầu, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Hà Thanh Thanh có ấn tượng với người này, khi lần đầu tiên bị bắt, hắn dường như muốn phảng kháng, nhưng vì lí do nào đó mà sợ hãi, thẳng đến sau khi bị thu vũ khí cũng không hề động thủ.
Như thể nhìn thấy sự nghi ngờ của cô, người thức tỉnh tiếp tục nói: " Cô không phải là người thức tỉnh, vì vậy cô hoàn toàn không biết sức mạnh của những người đó. Thành thật mà nói, ngay cả khi tám người thức tỉnh bên chúng ta làm việc cùng nhau. Bên kia chỉ cần cử ra 2 người liền có thể dọn dẹp xong chúng ta... "
" Đây là cả 2 bên sau khi trang bị như nhau, mà bây giờ, những người đó đang cầm súng, còn chúng ta thì bị trói. Những sợi dây được làm bằng vật liệu đặc biệt, cho dù chúng ta có dùng sức đến đâu, đều không thể nào thoát khỏi bọn chúng. Để ta xem, nếu bọn hắn không có ý muốn giết chúng ta, vậy thì chúng ta cũng thành thật chờ đợi đi, đừng có cố chống cự nếu không thì sẽ mất mạng như chơi."
Hà Thanh Thanh cắn môi, nhìn xung quanh, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, " Tôi nhớ đến nơi này, phía trước xa hơn 1 chút đó chính là nơi ẩn nấp Thâm Lam, chú Đống, chú có nói rằng nơi ẩn nấp Thâm Lam là 1 cái phi thường cường đại nơi ẩn nấp sao. "
Đồng Hướng Vinh hai mắt sáng lên, " Đúng vậy, nơi ẩn nấp Thâm Lam rất mạnh, nghe nói trang bị rất nhiều, súng ống đạn dược cũng không thiếu. Ngoài ra còn có rất nhiều người thức tỉnh mạnh mẽ, quan trọng nhất Thâm Lam nơi ẩn núp đối với người sống sót rất thân thiện, cùng chi đội ngũ không phải người ở đó, ta lần này định tiến về nơi ẩn nấp Thâm Lam, thật không nghĩ đến. "
Hà Thanh Thanh cũng tỏ ra vui mừng khi nghe được điều đó.
Tuy nhiên, ngay sau đó, người sống sót kia lại nói chuyện và lắc đầu " Thực lực của nơi ẩn nấp Thâm Lam quả thực rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với những nơi trú ẩn bình thường trong khu vực này, nhưng thực lực của đội ngũ này chính là kinh khủng hơn. "
Đồng Hướng Vinh nhíu mày, " Không phải như vậy sao? Những người thức tỉnh đang canh giữ chúng ta, thực lực của bọn hắn mới thức tỉnh cấp 2. Đối với chúng ta, sức mạnh như vậy tự nhiên rất mạnh mẽ, nhưng nếu mà so với thực lực của nơi ẩn nấp Thâm Lam thì chả đáng là gì, nơi ẩn nấp còn có nhiều cường giả thậm chí có cao thủ thức tỉnh cấp 4 thậm chí có cả siêu cấp cao thủ thức tỉnh cấp 5. Cao thủ như vậy cũng có thể lấy 1 vs 10 hay 1 vs 100 cũng có thể đi. "
Người thức tỉnh kia sắc mặt tái nhợt không trả lời mà ngược lại hỏi: " Ngươi có biết sau khi ta bị bắt vì cái gì không dám chống cự không? Có thể các ngươi tưởng ta sợ hãi. Quả thực ta sợ hãi, nhưng không phải do súng ống xung quanh."
" Khi ta đang định bỏ chạy thì thấy một người đàn ông lịch lãm đang đứng đó liếc nhìn ta. Các ngươi không hiểu ánh mắt đó kinh khủng như thế nào, cả người giống như rơi vào bóng tối vô tận, trong tầm mắt chỉ còn ánh mắt kia vẫn đang nhìn chằm chằm quan sát ngươi, lúc đó ta càng không thể nào động đậy chứ đừng nói chi là chạy trốn. "
Hắn nhớ lại tình hình lúc trước, trong lòng vẫn còn lộ ra sợ hãi.
Chỉ với cái nhìn và khí tức của hắn có thể dập đi ý nghĩ chạy trốn của anh, người thức tỉnh này không thể nào tưởng tượng người đàn ông lịch lãm kia đến tột cùng thực lực mạnh đến cỡ nào.
Đống Hướng Vinh có chút giật mình, " Thật sự có 1 tên khủng bố như vậy trong đội ngũ? "
Người thức tỉnh kia sắc mặt tái nhợt gật đầu.
" Không chỉ vậy, mỗi người Thức tỉnh trong đội ngũ khổng lồ bên trong, mỗi một người đều rất mạnh. Tôi thậm chí đoán rằng số ít người canh giữ chúng ta chỉ là những người bình thường nhất trong số họ. Chi đội ngũ này số lượng, thực lực như vậy liền xem có thế quét ngang vùng này tất cả nơi ẩn nấp luôn rồi. "
“ Chưa kể. ” Anh ngẩng đầu lên và nhìn về phía xa. " Chi đội ngũ này phương hướng chắc có lẽ la nơi ẩn nấp Thâm Lam đi, đừng nói các ngươi muốn tìm cơ hội để chạy trốn nhờ giúp đỡ, trong mắt của ta, nơi ẩn nấp Thâm Lam này so với chúng ta tình huống càng hỏng bét hơn nhiều. "
Hà Thanh Thanh nghe xong liền nhìn về phía thị vệ chung quanh hướng bọn họ đang nhìn, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.