Chương 120: Chỉ là bia ngắm
Dưới sự dẫn đường của bò cạp, Từ Ngạn Thành nhanh chóng đến nơi tìm ra tòa tháp.
Hắn không có đến gần, chỉ là dùng ống nhòm quan sát từ đằng xa.
Ở nơi này, chung quanh không có những kiến trúc khác, tất cả đều là gò đất cùng thảm thực vật, lại đột nhiên xuất hiện một tòa tháp cao, Từ Ngạn Thành cảm thấy có gì đó khả nghi.
" Có phải hay không nơi ẩn nấp Thâm Lam thành lập tháp canh ở đây"
Suy nghĩ về điều này, anh hỏi người phụ nữ mù, nhưng lại nhận được câu trả lời khẳng định, không có hơi thở của sự sống trong tòa tháp.
Vì không có con người nên suy đoán về tháp canh rõ ràng là không có giá trị.
Một bên, Vương Hổ không biết từ lúc nào cũng theo qua, mặt mũi tràn đầy khinh thường, " Do với chả dự, như mấy con đàn bà yếu đuối vậy, các ngươi không muốn lên, ta liền lên trước đó xem. Mặc kệ tòa tháp này nó sẽ làm gì, ta sẽ đập vỡ nó, chẳng phải như vậy tốt hay sao. "
Từ Ngạn Thành suy nghĩ lại, đối mặt với nơi ẩn nấp Thâm Lam, quả thực không cần quá đề phòng, tốt hơn hết là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sếp giao cho, quan trọng là khai thác đến mỏ khoáng sản nguyên tinh.
1 đoàn người mang theo cảnh giác hướng tới tòa tháp màu đen trước mặt.
Bọn họ tiến tới càng ngày càng gần, có thể thấy rõ tòa tháp cao này thật sự được làm bằng đá đen, nhưng sau một vòng, vẻ mặt của Từ Ngạn Thành càng thêm kỳ quái.
" Tại sao tòa tháp này không có lối vào? "
" Đúng vậy, nếu như ngươi xây tháp dùng để cảnh giới, cho dù bây giờ không có ai ở đây, cũng phải để cửa ra vào ở đây chứ, hay là sau khi xây xong nên quên không để lại lối ra vào?"
Bò cạp nói, lại ngay cả chính mình còn không tin lời mình vừa nói.
Vương Hổ bước tới, " Không cần biết tòa tháp này là gì, hãy xem tôi đập tòa tháp thành từng mảnh bằng một cú đấm."
Vừa nói hắn vừa bộc phát ra sức mạnh mãnh liệt, bắp thịt trên cánh tay giống như rồng có sừng, trống trận như muốn tung ra một cú đấm!
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, khi nắm đấm của Vương Hổ chuẩn bị đấm phá bức tường bên ngoài của tòa tháp, tóc anh ta dựng thẳng lên, 1 cỗ cực lớn tử vong bao trùm trái tim anh ta.
Vương Hổ không quan tâm đến cú đấm mà mình đánh được nửa đường, 2 chân đạp ra, vội vàng chạy sang một bên.
Sưu
Có một âm thanh sắc bén phá vỡ không khí, để lại một cái hố không đáy trên mặt đất nơi anh ta đang đứng ban đầu.
Vương Hổ sắc mặt đại biến, lại cũng không quan tâm đến bất kì điều gì khác, thân thể nghiêng về phía trước, trên da bắt đầu mọc lông, tay chân của hắn đều chạm đất, y chang như con hổ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lúc này, lại 1 âm thanh xé gió truyền đến
Vương Hổ thân thể vặn vẹo, liều mạng né tránh, thế nhưng, một người khác thức tỉnh cùng đường với Vương Hổ kêu một tiếng, toàn thân nổ tung như một quả bóng bay.
Những miếng thịt rơi xuống như mưa.
Từ Ngạn Thành ra tay quyết đoán và tung một cú đấm vào tòa tháp, làm vỡ một tảng đá lớn, nhưng âm thanh của mũi tên xuyên qua không trung vẫn không dừng lại.
Hắn rốt cục cũng thay đổi sắc mặt, hét lớn muốn lui ra ngoài, tốc độ còn nhanh hơn, chợt lách người liền chạy ra 1 khoảng cách lớn.
…………
Cách tháp mấy trăm mét, Từ Ngạn Thành rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Tháp mũi tên này thực sự rất kinh người, tốc độ của mũi tên cực nhanh, sức xuyên thấu vô cùng mạnh, mà lấy thực lực của hắn cũng không dám tại tiễn tháp phạm vi đang công kích ở trong đó lâu.
" Tòa tháp rốt cục từ nơi nào đến? Tốc độ của mũi tên thực sự nhanh hơn rất nhiều so với một viên đạn! "
Trước kia cứ nghĩ đó chỉ là một tòa tháp canh gác, nhưng không ngờ nó lại là một kẻ giết người đang vẫy gọi.
Nhìn lại lần nữa, sáu người mà anh ta dẫn đầu đã chết dưới ngọn tháp, vẻ mặt của Từ Ngạn Thành cũng tái mét.
Bên cạnh, Vương Hổ cũng đã biến trở lại thành người.
Lúc bình thường nhìn Hứa Ngôn Thành chết nhiều thuộc hạ ưu tú như vậy, hắn nhất định phải giễu cợt, nhưng lần này Vương Hổ thở hổn hển, trong con ngươi hiện lên vẻ sợ hãi.
Vừa mới hồi nãy tử thần réo gọi bên tai anh nó vẫn còn lởn vởn ở trong lòng anh.
Hắn không thể ngờ rằng một tòa tháp nhìn không có chút nào thu hút lại có thể nguy hiểm như vậy, chỉ cần hắn phản ứng chậm hơn một chút, chỉ sợ hắn sẽ giống như những người đã thức tỉnh kia liền không còn nhìn thấy thi thể. Nó không gì khác nhau, quá đáng sợ.
Nghĩ đến đây, Vương Hổ nhìn về phía tháp mũi tên cách đó không xa, càng cảm thấy sợ hãi.
…………
Lâu đài của Lãnh Chúa.
Đường Vũ nghiêng chân, tựa nửa người vào lưng ghế sô pha mềm mại.
Một quả cầu pha lê có kích thước bằng quả bóng rổ lơ lửng trước mặt anh.
Vừa theo dõi qua quả cầu pha lê, vừa điều khiển các công trình phòng thủ, nhân tiện trong đầu hắn ra lệnh cho người theo dõi ... Đường Vũ có cảm giác như đang chơi game chiến thuật thời gian thực, hình ảnh giống thật 100%.
Chỉ là lúc này hắn lại khá hối hận, " Liền suýt chút nữa là xong đời thằng kia rồi, ai mà ngờ nó lại biến thân thành 1 con hổ đen chứ, tốc độ của thằng kia vậy mà tăng cao như thế, ai đáng tiếc thật"
Từ quang cảnh trong quả cầu pha lê, Đường Vũ quan sát thấy có hai người thức tỉnh có địa vị cao hơn trong phạm vi bắn của tháp mũi tên.
Người đàn ông nho nhã kia lúc nào cũng cảnh giác, cảm thấy quá khó chơi nên chuyển sang mục tiêu sang người đàn ông có thân hình vạm vỡ, tưởng có thể cho 1 tên lên bàn thờ rồi, ai ngờ đáng tiếc a.
Không khó để hoàn toàn lưu lại những người này, chỉ cần xung quanh nhanh chóng xây dựng một vài tháp mũi tên, Đường Vũ tin rằng không ai trong số những người này có thể chạy thoát được.
Chỉ là anh ta muốn giữ lại 1 số át chủ bài để tiện hành động.
Kẻ địch đối mặt với hắn bây giờ có lẽ không phải toàn bộ lực lượng trong tay của Lâm Vi, cũng không có khả năng quét sạch hoàn toàn những người này, một khi át chủ bài bị lộ, lần sau bọn họ rất có thể sẽ là mục tiêu của đối phương, dù sao cũng là con người không phải là những con ma thú không có trí tuệ.
Lắc đầu, Đường Vũ chuyển màn hình sang vài tháp mũi tên khác.
Lợi dụng sự chậm trễ của việc truyền thông điệp của bên kia, anh ta điều khiển nhiều tháp mũi tên cùng lúc và bắt đầu tấn công kẻ thù trong phạm vi.
Những người thức tỉnh này thường có sức mạnh thức tỉnh cấp 2 và cấp 3. Trong mắt người thường, họ đã là cao thủ. Tuy nhiên, những người này sẽ không ngờ rằng một ngày nào đó, họ cứ như vậy mà bị bắn chết dễ như trở bàn tay, bọn hắn không hề có sức phòng thủ chút nào
Xác chết la liệt khắp nơi, trên màn hình tinh không, Đường Vũ cảm thấy không còn chút huyết tinh.
" Đáng tiếc a, tại sao người thức tỉnh lại không nổ ra nguyên tinh, nếu không, sau trận chiến này hắn sẽ có 1 bút thu nhập không nhỏ a."
…………
Một lúc sau, tâm trạng của Vương Hổ mới bình tĩnh lại một chút, nhưng anh vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi khi nhìn vào tòa tháp.
Anh nhìn về phía Từ Ngạn Thành bên cạnh, do dự hỏi: " Tháp mũi tên này làm sao giải quyết đây? Tới gần thì gặp nguy hiểm, còn khó phá hủy. Chẳng lẽ chúng ta phải đi vòng qua sao. "
Anh ta cũng nhận thấy vừa rồi, Từ Ngạn Thành đã tung một cú đấm vào tháp mũi tên, tuy nó bị vỡ thành nhiều mảnh nhưng có vẻ như cần ít nhất vài cú đấm mới có thể làm tháp mũi tên sụp đổ hoàn toàn.
Độ cứng của các bức tường của loại tháp cao này vượt xa các tòa kiến trúc thông thường.
Vương Hổ mặc dù không quen nhìn những việc làm của Từ Ngạn Thành, nhưng thực lực của đối phương annh thừa nhận, vì Từ Ngạn Thành không thể đánh sập tháp mũi tên bằng một cú đấm, nên anh ta chắc chắn không thể tự mình làm được, chứ đừng nói đến việc chịu được độ sắc bén của mũi tên. Để việc phá hủy tòa tháp này, sự kiện này tương đối khó khăn giải quyết.
Ít nhất, cho dù Từ Ngạn Thanh có ra lệnh gì, anh cũng không muốn bước vào phạm vi tấn công của tháp mũi tên nữa.
Từ Ngạn Thành nghe vậy lắc đầu, "Là ta quá sơ ý, không ngờ vẫn rơi vào cái bẫy của nơi ẩn nấp Thâm Lam. "
Anh nhìn vào tháp mũi tên và phân tích, " Đây hẳn là một loại năng lực đặc biệt nào đó, với sự giúp đỡ của nơi trú ẩn, họ đã xây dựng một số tháp mũi tên xung quanh khu nghỉ mát. Loại mũi tên này có khả năng đe dọa ngươi và ta, quả thực không thể coi thường, cái này chỉ sợ là lá bài tẩy của đối phương."
Sau khi đo khoảng cách tấn công của tháp mũi tên, Từ Ngạn Thành đi một khoảng cách bên cạnh và nhìn tháp mũi tên từ một góc độ khác, rất nhanh liền có kết luận
" Thật không may, loại tháp mũi tên này có hai cái nhược điểm trí mạng. "
“ Hai cái? ” Vương Hổ có chút kinh ngạc.
Hắn duỗi ngón tay ra, " Thứ nhất, cự ly tấn công của loại tháp mũi tên này có hạn, thứ hai, loại tháp mũi tên này không thể di chuyển, hơn nữa còn có thể có một điểm khác, loại tháp mũi tên này không dễ dàng xây dựng, vì vậy bên ngoài nơi trú ẩn Thâm Lam Chỉ có một số tháp mũi tên. "
" Tương tự, loại tháp mũi tên này đối phó với ma thú cũng không sao. Đối phó với chúng ta? Ồ, lúc đầu ta cũng không hiểu nên mới mắc lừa. Bây giờ, nó chỉ là bia ngắm, hoặc nói chính xác hơn là cái bia ngắm cố định."
Nó không còn là mối đe dọa đối với anh ta nữa!