Chương 145: Số lượng thì sao?
Sau khi hoàn thành bản vẽ, Kevin ngay lập tức đưa nó vào máy quét.
Ông rất bình tĩnh và thoải mái, 1 bên phân phó Tiểu Lý di chuyển vật liệu, sau đó chỉ huy Tiểu Hoàng tới điều khiển công tắc, ngay sau đó kèm theo một tiếng “cạch”, tại cửa hàng chế tạo thiết bị, một cây thương màu đen từ trong lò chạy ra ngoài.
Sau khi được sự đồng ý của Kevin, Dương Viễn Bình vội vàng tiến tới và chạm vào nó, mặc dù có chút nóng, cũng không có sao, hắn đã không kịp chợ đợi đem thanh trường thương này cầm trong tay.
Thoạt nhìn, ngọn giáo này được chế tạo khá tối tăm, thực sự không có gì đáng để nhìn.
Nhưng mà sau khi cầm cây thương trong tay, hắn có thể cảm nhận được sức nặng của cây thương này, trong lòng vui mừng khôn xiết.
“ Sư phụ, tôi có thể đi ra bên ngoài thử cây thương này 1 lần được không?”
“Tiếp tục đi, đừng có quấy rầy ta trong lúc làm việc… À quên nữa, đứa nhóc này đã mang bao nhiêu nguyên tinh để tùy chỉnh vũ khí?”
Kevin vẫy tay và đột nhiên quay sang Y Liên hỏi.
" ... Một nghìn? "
" Giống như Lãnh Chúa có nói qua, tùy chỉnh vũ khí, trong đó phải kể đến chi phí bản vẽ, mà lão phu còn được chia 1 nửa, còn lại là chi phí khi chế tạo, trừ bỏ chi phí bên ngoài ra hết, cũng có thể được 30% "
Chỉ tốn 3 phút, có thể kiếm nguyên tinh nhiều như vậy.
Kevin không khỏi thích thú xoa đôi bàn tay.
Lại nhìn Dương Viễn Bình, ánh mắt bỗng nhiên nhu hòa đi rất nhiều.
Đáng tiếc, nguyên tinh mà đối phương mang tới, cũng chỉ còn lại có 1000 nguyên tinh, dạng này dễ ức hiếp như thế, tuyệt đối không thể nào bỏ qua.
...........
Tại công trường bên ngoài tòa nhà chế tạo trang bị, Dương Viễn Bình hai tay cầm trường thương, cây trường thương trên tay của hắn giống như 1 đầu rắn đang nhảy múa theo nhịp điệu.
Vung mạnh, quét ngang qua.
Gió nổi lên mạnh mẽ.
Dương Viễn Bình vung vẫy nãy giờ rất là vui vẻ, đã lâu rồi anh không được vui vẻ như vậy.
Từ nhỏ anh đã tập luyện kĩ thuật dùng trường thương đã ăn sâu vào từng tế bào trong trí nhớ của anh ấy, cho dù cây trường thương bình thường đừng nói đến để chiến đấu với ma thú, cho dù mỗi ngày hắn có luyện tập cỡ nào, những cây trường thương bình thường không thể nào tiếp nhận được lực lượng của hắn khi dùng hết sức.
Thay vào đó, nhìn cây trường thương không có chút gì nổi bật này.
Trong vòng chưa đầy ba phút, cây thương đã được chế tạo ...
Để cho anh ta có 1 loại không kiêng nể gì khi chiến đấu với đám ma thú
Đây là bậc thầy của nơi ẩn nấp Thâm Lam, Dương Viễn Bình trong nội tâm phức tạp suy nghĩ.
Ầm ầm ầm!
Phát súng cuối cùng bị xuyên thủng, mũi thương vững vàng dừng cách mặt đất một thước, khí lực theo thân thương phóng ra, một viên đá nhỏ hướng đầu thương cách đó không xa đột nhiên nổ tung.
Đá vụn bay lên.
" Thương tốt! Thương tốt!"
Giao dịch tận thế rất đơn giản, giao dịch thuận lợi về sau cũng không có nói ở lại ăn bữa cơm.
Dương Viễn Bình cầm lấy 1 vài rương trang bị đã mua và vội vã rời khỏi nơi ẩn nấp Thâm Lam.
Đội trưởng Trần và những người khác cảm thấy rằng tình báo gần như đã bị phát hiện, sau khi mua một số thiết bị tiêu chuẩn, họ cũng rời khỏi nơi trú ẩn, biến mất vào vùng hoang dã.
Quảng trường giữa các tầng.
Đường Vũ hai tay dựa vào lan can, trong đầu hiện lên một ít điểm nhỏ vừa rời khỏi lãnh địa.
Bọn hắn đều mua cái gì?” Vương Châu mập mạp đứng bên cạnh suy nghĩ một hồi, “ Hai thanh kiếm tiêu chuẩn, ba thanh chiến đao tiêu chuẩn… À đúng rồi, bọn họ cũng mua một ít hoa quả, táo, chuối… Còn hai quả cam nữa, dường như còn mua... à , một bà mẹ đỡ đầu. ". Giám đốc, chẳng lẽ những người kia có vấn đề gì sao? Họ đến đây để điều tra chúng ta à? "
Vương Châu lúc trước không có rõ ràng, vô luận trước kia nói bậy chỉ là thói quen, lần này nghe được, lập tức có phản ứng.
" Những người đó thực sự ở đây để theo dõi tình báo của chúng ta ..."
" Vậy tại sao giám đốc không giữ bọn họ lại? Ồ ... Ta biết rồi, ngài muốn đợi họ ra khỏi nơi trú ẩn lại động thủ, dạng này ảnh hưởng tương đối nhỏ.. "
Vương Châu cứ bô lô ba la nói liên tù tì, nháy mắt đã đưa ra 1000 chữ nguyên nhân, 3000 chữ quá trình và cuối cùng còn thiết lập ra 1 kịch bản 5000 từ.
“ Không, bọn họ đã đi xa rồi.”
“ … Sợ hãi? ”
Lập tức Vương Châu liền dừng lại.
Đường Vũ chìm vào trong suy nghĩ.
Những người thức tỉnh kia là quân nhân, ngay từ đầu hắn cũng không có chắc chắn.
Không giống như những người mà Lâm Vi cử đến để điều tra, những người thức tỉnh này, trong bản đồ của anh, đại diện cho các chấm nhỏ màu vàng, không phải màu đỏ.
Hắn suy đoán, những người kia đến đây là có mục đích khác
Mặc dù những người này đến đây để điều tra thông tin tình báo, nhưng mục đích cơ bản của họ là tìm hiểu nơi ẩn nấp Thâm Lam.
Tuy nhiên, nhân lực do Lâm Vi gửi đến, ngay từ đầu đã coi nơi ẩn nấp Thâm Lam như kẻ thù.
Nếu không phải hắn sinh nghi, lại lén lút quan sát qua quả cầu pha lê, Đường Vũ cũng không dám chắc mấy người đó là do quân đội phái tới.
Sau đó, một số tin tức của Đội trưởng Trần và những người khác Lâm Đông thu hoạch được có thể nói là do anh sắp đặt.
Đường Vũ không có ý định che giấu thực lực của mình.
Đúng là nơi ẩn nấp Thâm Lam đang phát triển nhanh chóng, 1 số thứ bao gồm cả trang bị rune, có thể dễ dàng khơi dậy con mắt tò mò của người khác.
Càng như vậy, anh càng muốn thể hiện một chút sức mạnh.
Ăn mặc như một con lợn, càng nhìn càng yếu, nó sẽ càng khơi dậy lòng tham của người khác ... Trong những ngày cuối cùng một người đàn ông mạnh mẽ cầm trong tay một viên nguyên tinh người khác sẽ chỉ hâm mộ và kính nể, nhưng nếu như 1 người bình thường cầm thì sẽ như thế nào, nhiều như thế nguyên tinh chắc chắn sẽ bị những người khác chú ý và để mắt tới.
Ngay cả khi người bình thường này giả vờ và cuối cùng đánh bại được kẻ ác, cuối cùng cũng chả giải quyết được cái gì.
Ngược lại, thể hiện 1 phần sức mạnh ra bên ngoài, ngay từ ban đầu có thể đỡ phiền phức.
Nếu thật sự muốn đánh nhau, Lãnh chúa Đường cũng sẽ không giống như bên kia... Bởi vì đánh nhau cũng chả có chỗ tốt mẹ gì, nào là hao tốn nguyên tinh, hao tốn nguyên liệu, hao tốn nhân thủ v ...v, đủ thứ để hắn hao tốn. Giống như lần đánh nhau với bên Lâm Vi, hắn đau lòng không thôi, chả được cái chỗ tốt gì mà toàn mang lỗ lên người.
Hiên nay! Hắn là 1 người theo chủ nghĩa hòa bình.
Ít nhất là hiện tại, Lâm Đông vị kia cùng hắn cũng không có xung đột gì.
…………
Nơi ẩn nấp Lâm Đông.
Đường phố vẫn tấp nập người qua lại, thời gian trôi qua, toàn bộ công trình Lâm Đông ngày càng hoàn thiện.
Đội trưởng Trần và những người khác vội vã chạy tới, sau khi về đến Lâm Đông cũng không nghỉ ngơi, lập tức chạy tới báo tin.
Sau một vài phút.
Trong một phòng họp nhỏ, Lục Kiến Quân và một số sĩ quan đang nghe họ giải thích.
“... Từ góc độ này, nơi ẩn nấp Thâm Lam đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là 1 nơi ẩn nấp rất có trách nhiệm.” Một cán bộ nhân viên nói, “ Tuy nhiên, sức ảnh hưởng của nơi ẩn nấp Thâm Lam đã lan rộng quá nhanh. Ngay cả giám đốc nơi ẩn nấp Khê Mộc cũng tự mình tới mua trang bị có đúng vậy không?. "
Nơi ẩn nấp Khê Mộc, 1 trong số những nơi trú ẩn ở khu vực đó, cũng được coi là tương đối mạnh.
Ngay cả giám đốc tự mình đi mua trang bị, ông mới thấy được nơi ẩn nấp Khê Mộc rất coi trọng.
Tuy nhiên, đối với những người nắm quyền ở nơi ẩn nấp Thâm Lam, bọn họ cũng không có hiểu rõ, Tham mưu trưởng cũng ít nhiều lo lắng
Lúc này, đội trưởng Trần lấy những vũ khí đã mua ra.
Một sĩ quan bước lên trước, nhìn Lục Kiến Quân gật đầu nói: “ Đúng vậy, đây là thanh trảm ma kiếm đã làm cho lính đánh thuê ở Lâm Đông phát điên.”
Hắn lại nhìn về phía đội trưởng Trần, “ Căn cứ theo suy đoán của ngươi, nơi ẩn nấp Thâm Lam có bao nhiêu loại y như thanh Trảm Ma kiếm này, với lại số lượng là bao nhiêu? "
" Loại vũ khí này có rất là nhiều. "
" Nhiều là bao nhiêu? Mấy chục hay mấy trăm? "
" Không, tôi nghỉ còn nhiều hơn nữa. " Đội trưởng Trần suy nghĩ một lúc," Trên kệ của siêu thị trang bị có hơn một chục thanh trảm ma kiếm. Đây chỉ là một trong những vũ khí mà nơi ẩn nấp Thâm Lam chế tạo ra, theo như tôi thấy lúc đó những vũ khí tương tự như thanh trảm ma kiếm có hơn 10 loại lận....... "
" Hơn nữa, Khê Mộc nơi ẩn nấp đã mua một lúc hàng chục thanh vũ khí và trang bị . Các nhân viên ở trong siêu thị trang bị, họ đồng ý không chút do dự nào, có thể thấy, hàng tồn kho của họ còn nhiều hơn thế nữa. Về phần số lượng........ "
Đội trưởng Trần nhớ lại cảnh tượng, tại Bộ trang bị nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng kia.
Ông già râu trắng vẻn vẹn chỉ có 3 phút, liền chế tạo 1 trang bị không thua kém gì thanh trảm ma kiếm.
Như vậy chỉ trong 1 giờ, liền có thể chế tạo ra 20 kiện thiết bị tương tự như thế.
1 ngày thì sao
Chỉ suy nghĩ đến 1 chút, cũng khiến người ta cũng bàng hoàng.