Chương 148: Thương tiếc
Súng máy ầm ầm vang lên bên tai, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng có đạn pháo vù vù bay qua.
La Cương đã lên kế hoạch cho tình hình chung, chỉ huy tất cả quân đội tham chiến.
" Tốt lắm, tiểu đoàn thứ nhất tiến đến khu quảng trường, tiểu đoàn thứ hai cùng tiểu đoàn thứ ba tiến đến hướng La Hồ từ quảng trường đẩy tới. Nhất định phải đem đám ma thú này đánh đuổi trở về vực sâu!"
Lần này xuất hiện vực thẳm vết nứt là hoàn toàn bất ngờ, toàn bộ hầm trú ẩn đã bị phá hủy hơn một nửa. Khu vực này bị hư hại, những người sống sót đã thiệt mạng và bị thương vô số.
Nghĩ đến đây, trái tim La Cương như rướm máu, từng phút từng giây có vô số người sống sót chết ở những vùng lân cận khác không được quân đội hỗ trợ, nhưng hắn biết ưu tiên bên nào nặng nhẹ, nếu không thể ngăn cản ma thú trong vực thẳm lao ra bên ngoài, ngay cả những người sống sót ở các khu vực lân cận khác cho dù hiện tại có được cứu nhưng mà cuối cùng nơi trú ẩn sẽ bị phá hủy
" Nếu như có thể đem vực sâu đem bao vây lại, có thể bt81 chước những gì phương bắc đã làm trước đây ..."
Bùm!
Một chùm tia màu tím bắn từ xa rơi xuống một chiếc xe tăng, trong giây tiếp theo, chiếc xe tăng bị chùm tia này xuyên thủng và bốc cháy.
Sắc mặt La Cương thay đổi, hắn còn chưa kịp mở miệng, vô số tia sáng màu tím bắn ra từ bầy ma thú.
Là lực lượng chủ lực trong trận chiến, từ khi chiến đấu đến bây giờ cũng không có tổn thất nhiều xe tăng, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc đã thiệt hại rất nhiều.
Nếu cứ tiếp tục xảy ra như thế, như vậy toàn bộ mặt trận sẽ bị sụp đổ.
“ Pháo binh đội, xác định tọa độ, ném bom!”
Vô số đạn pháo rơi xuống, lửa cháy bùng lên, tiếng nổ ầm ầm vang vọng.
Khói bụi tan dần. ..
La Cương ánh mắt nheo lại.
Xung quanh đạn pháo rơi xuống, những ma thú bình thường đã chết hầu như không còn. Tuy nhiên, ở trung tâm, dưới bức tường pha lê màu tím, hơn chục con ma thú hình nhãn cầu không hề hấn gì.
Bức tường pha lê màu tím nhấp nháy vài lần rồi dần biến mất.
Trong mười mấy con mắt quỷ dị, thân hình to hơn một vòng tròn, chân mang màu đỏ sẫm, trong con ngươi lóe lên tia sáng màu tím, sau vài hơi thở, năng lượng ngưng tụ trước con mắt, một tia sáng dày đặc bắn ra.
Dường như chỉ còn lại màu tím chói lọi ở trên thế giới này.
Bất cứ nơi nào chùm ánh sáng đi qua, cho dù đó là một chiếc xe tăng,
Những người lính, những người đã thức tỉnh, hoặc những con ma thú, những tòa nhà cản đường, không có bất cứ ngoại lệ nào, tất cả đều bốc hơi.
Chỉ một khe nước thật sâu trên mặt đất cùng đội hình của quân đội triển khai, cái chùm tia sáng tím xuyên ra 1 khe nước sâu như thế khiến người ta hiểu rằng tất cả những điều này không phải là ảo ảnh.
Hoảng loạn!
Sợ hãi!
Gió thổi qua, một người lính chỉ mới gia nhập quân đội sau ngày tận thế nhìn chằm chằm vào khe rãnh sâu đi ngang qua chân mình mà vô số sinh linh đã biến mất ở đó.
Đông cứng, biểu cảm trên mặt anh ta thay đổi, cuối cùng biến thành nét mặt méo mó, anh ta hét lên một tiếng, ném vũ khí xuống và điên cuồng chạy trốn.
Ở 1 bên đội ngũ khác, La Cương cũng choáng váng.
Nếu như vừa rồi hắn ở vị trí công kích của tia sáng, cho dù hắn ở trung tâm đoàn đội, hắn cũng khó có thể nào tránh khỏi, uy lực như thế quả thật quá đáng sợ.
La Cương nhìn về chỗ xa bên kia, nơi vừa bắn ánh sáng tím qua đây chính là đầu kia con mắt khổng lồ, hắn lộ ra vẻ mệt mỏi, hắn không biết đầu ma thú kia đã tiêu hao hết lực lượng hay chưa, chưa nói đến những vấn đề khác, nếu đầu kia thi triển tầm 1 hay 2 lần nữa, cả đội ngũ ở đây sẽ gục ngã hết, chứ đừng có nói đến việc chống trả lại đám ma thú, nếu như theo tình hình bây giờ chắc có thể toàn bộ người sống sót ở nơi ẩn nấp, khó có thể chạy thoát ra khỏi cái nơi này.
Không cần chỉ thị của anh ta, nhân viên điều khiển pháo binh ở phía sau sợ hãi lấp đầy đạn pháo ngay lập tức, nòng súng dài và hẹp phun ra lửa, kèm theo tiếng xèo xèo, từng viên đạn pháo rơi chính xác đúng vị trí xác định.
La Cương mở to mắt nhìn, lo lắng nhìn về bên kia.
Tuy nhiên, khi khói bụi dần tan đi, những gì hiện ra trước mặt họ vẫn là một bức tường pha lê màu tím, giống như một cái bát lớn, chênh vênh, che chắn vững chắc hàng chục con mắt trong đó. Hỏa lực của đạn pháo sát thương không đủ.
Một thanh niên có góc cạnh sắc bén, đôi mắt sắc như đại bàng đang quan sát con mồi, nhìn qua con mắt có phần Tà ác ở phía xa xa, nói: “ Thủ trưởng, hãy để tôi dẫn người qua kia. "
Hắn là người thức tỉnh đoàn trưởng của chiến đội Băng Thức, bên trong toàn bộ người thức tỉnh Uẩn Thành nơi ẩn nấp, hắn chính là người mạnh nhất.
Tuy nhiên, La Cương ngay lập tức từ chối, " Không được! Căn cứ năng lưỡng đo được từ đầu con ma thú đó ít nhất có sức mạnh người thức tỉnh cấp 10, ngươi đi cũng chỉ có thể ..."
Đoàn trưởng trẻ tuổi thần sắc có vẻ hào hứng, " Những con ma thú dạng mắt kia thuộc loại tấn công tầm xa. Chừng nào áp sát được bọn chúng liền có rất lớn cơ hội đem bọn nó đánh chết! Thủ trưởng, đây là biện pháp duy nhất, nếu mà còn chần chừ, tôi sợ anh em cũng sẽ không thể nào giữ được cái mạng hôm nay. "
La Cương kinh ngạc, nhìn vào khuôn mặt trẻ tuổi đứng trước mặt anh.
Thanh niên này được gọi là Tần Vũ, năm nay chỉ vừa 22 tuổi.
Hắn nhớ kĩ nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trẻ tuổi của người thanh niên vừa mới nhập ngũ vào quân đội, hắn còn nhớ rõ lúc tận thể những ngày đầu tiên, vẻ mặt điên cuồng, hào hứng khi chém giết đám ma thú đó.
Hắn còn nhớ tới lúc thành lập chiến đội Băng Thức, Tần Vũ đã đứng trên sân khấu, cuồng nhiệt thề rằng sẽ giết hết yêu ma kiếp này và đòi nợ máu cho những đồng đội đã chết trong trận chiến.
Hắn làm sao không biết, chuyến đi này, sẽ có kết quả như thế nào.
Bên cạnh tiếng súng pháo vang lên bên ta, đám ma thú đang gào rú ở trước mặt, đội hình quân đội liên tục bại trận, cứ mỗi giây lại có vô số người chết dưới tay ma thú.
La Cương yết hầu vặn vẹo, mở miệng, cuối cùng biến thành một tiếng nghẹn ngào, “… Được.”
“ Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! ”
Tần Vũ đứng thẳng người, làm 1 cái nghi thức chào, xoay người rời đi.
Giống như thường ngày xông pha trên chiến trường, chỉ là lần này, mọi chuyện đã khác.
Tiếng nổ vang trời của đạn pháo lại vượt qua bầu trời, lần này, đạn pháo không rơi vào mắt ác quỷ, mà là đáp xuống phía trước, nổ tung trên đám ma thú dày đặc.
Một con đường đẫm máu đã được thổi bùng lên trong làn sóng ma thú.
“ Lên!”
Tần Vũ dẫn đầu bắn ra như đạn đại bác, tay cầm kiếm làm bằng kim loại siêu phàm, nơi nào có người đi qua, tất cả yêu thú đều bị chém đứt!
Dưới sự hỗ trợ của những người khác, đội tinh nhuệ gồm nhiều cao thủ này lao vào làn sóng ma thú, như một mũi tên sắc bén, đem đám ma thú này xuyên thành 1 con đường đi qua.
Tà Nhãn cũng phát hiện ra cảnh này.
Con mắt tà ác dẫn đầu vẫn còn có chút mệt mỏi, nhưng đôi mắt tà ác khác lần lượt bắn ra những tia sáng màu tím.
“ Giết! ”
Một người thức tỉnh hỏa diễm hét lên một tiếng, toàn thân hoàn toàn thiêu đốt, hai tay hắn đẩy ra phía trước, trước mặt đã biến thành biển lửa.
Chùm ánh sáng màu tím đi tới, xuyên thấu qua nửa người hắn, nhưng người thức tỉnh hệ hỏa cũng không có ngã xuống, biển lửa bốc hơi, màu sắc càng thêm đỏ hồng.
Hắn được bao bọc trong một biển lửa, toàn thân biến thành một quả cầu lửa to lớn bay vào đám ma thú ở bên trong.
“ Đoàn trưởng… thật xin lỗi, phần còn lại… chỉ có thể giao lại cho anh.”
Bùm!
Mặt đất biến thành dung nham, từng đám ma thú chết liên tục.
Tần Vũ hai mắt đỏ hoe.
Thân hình như cuồng phong cuốn lên vô số khối thịt vụn, cuối cùng hắn cũng đến chỗ nhóm ma thú mắt, bạch quang chói mắt trên kiếm nở rộ, .. Giống như tiếng thép cọ xát chói tai, kiếm hắn chém xuống, bức tường tinh thể mở ra, 1 đầu con mắt tà ác bình thường, nháy mắt chết đi.
Tần Vũ không có dừng lại, mà là trực tiếp tìm kiếm con mắt quỷ dị lớn nhất, trong mắt hắn càng thêm điên cuồng.
Hắn vụt đi, xuất hiện trước con mắt quỷ dị to lớn, cầm trên tay thanh kiếm liền chém xuống.
Bah ... bùm!
Bạch quang và bức tường pha lê màu tím muốn chạm vào nhau, nhưng lần này, chúng không thể phá vỡ, thay vào đó chúng bị dội ngược trở lại.
Tần Vũ sắc mặt không đổi, hắn càng ngày càng điên cuồng, hai tay cầm dao, hóa thành một đạo tàn ảnh.
Cuồng phong cuộn lên trên mặt đất bằng phẳng, tuyệt kĩ Ảnh Vũ, trên mặt đất chằng chịt vết xước, bị chém nát và nứt nẻ.
Dangdangdangdang!
Kiếm quang của Tần Vũ từ mọi góc độ chém xuống, nhưng dù rơi xuống ở đâu, một bức tường pha lê màu tím to bằng lòng bàn tay cũng nổi lên, kiên định chắn ngang lưỡi kiếm của hắn.
Bỗng nhiên.
Ở đầu nhãn cầu, một tia sáng nhỏ màu tím, chỉ dày bằng ngón tay, bắn ra.
Ầm ầm ầm!
Thế giới chuyển sang trắng đen trong chốc lát.
Tần Vũ vốn nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, liền dừng lại, bất giác ngã về phía sau.
Khi cúi đầu xuống, anh phát hiện phần tim đã bị đâm thủng.
Máu tuôn xối xả.
Anh ta dường như đã nhìn thấy ánh mắt chế giễu từ con mắt ác quỷ.
Như đang khinh bỉ hắn, không biết lượng sức mình.
Lúc này thời gian dường như trở nên thật chậm và thật chậm, những tiếng nói xung quanh cũng dần rời xa, cùng với những tiếng hò hét quen thuộc đó sẽ ngủ quên trong lòng anh.
Tần Vũ bật cười.
Dùng hết sức lực cuối cùng, kéo công tắc trên người.
Quần áo xé thành dải vải, mang theo tơ máu, chậm rãi rơi xuống, nhưng lộ ra bên trong, buộc chặt tại phần eo, kia chính là bom được chế bằng nguyên tinh.
Ánh sáng trắng nở trên viên pha lê.
bùm! ! ! !
Phảng phất thế giới bị che khuất, ánh sáng rực rỡ lấp đầy toàn bộ tầm nhìn.
Dường như có 1 thanh âm đang nói rằng.
Tôi....... đã không phụ lòng mọi người.