Chương 166: Linh hồn cổ thụ
" Chuyện này xảy ra bao lâu rồi? "
" Đã qua hai phút, làm sao cảm giác có chút không đúng."
"Không đúng lắm đâu. Những con rối mặc giáp nặng đó không thể nào chậm như vậy, đúng không? Hãy nhớ kĩ, chúng ta bị rượt như con chó chết vậy."
Dần dần.
Năm phút trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Nhiều người thức tỉnh đã canh gác lối đi rất lâu, nhiều người vẫn đang rất căng thẳng, vì họ sợ rằng sẽ không sống sót trong trận chiến này.
Tuy nhiên, họ đã rất ngạc nhiên khi cảm thấy những con rối đuổi theo sau bọn họ vậy mà không thấy!
Cảm giác này không có chân thật.
Sợi dây căng thẳng trong lòng 1 ai đó bỗng nhiên thả lỏng, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
Những người này cũng Đường Vũ không có giống nhau, họ bị đám rối đuổi theo, chạy trốn trong tuyệt vọng, trên đường đi liên tục gặp cơ quan cạm bẫy công kích, trên người chồng chất vết thương, cảm giác như mình sẽ nằm xuống ở nơi đó
" Cảm giác sống lại thật là tốt."
Cảnh tượng này khiến người ta rơm rớm nước mắt, nhưng người bên cạnh liền dội gáo nước lạnh, " Nghĩ nhiều quá, muốn sống thì ít nhất cũng phải đợi chúng ta thoát khỏi không gian này đi trước đã đừng nói đến những chuyện khác, nếu tiếp tục ở lại nơi này, cho dù không gặp nguy hiểm gì nhưng chúng ta sẽ chết đói. "
Ngay khi người này nói chuyện, nhiều người thức tỉnh nhận ra rằng họ không mang theo nhiều thức ăn.
Nhiều nhất mang theo dùng trong khẩn cấp mà thôi, kéo dài một hai ngày thì không sao, nhưng ai mà biết được bọn họ sẽ ở trong này bao lâu.
Trước khi bước vào ni này, không có ai nghĩ rằng lối vào là đường 1 chiều.
Đặc biệt có rất ít người thức tỉnh tin tức nhanh nhạy, đáy lòng càng thêm xót xa.
Họ biết rằng đây là một không gian độc lập được gọi là bí cảnh, nhưng câu hỏi đặt ra là, những bí cảnh này khổng phải có lối vào thì sẽ có lối ra? Mà sao họ gặp cái này bí cảnh khác với những gì mô tả như vậy?
Sự chú ý của những người này dần dần chuyển sang rìa của sườn đồi
Rõ ràng, con đường tiến về phía trước là Bình Đài ở bên kia sườn dốc, qua ánh đèn mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy Bình Đài ở phía đối diện, phía sau có một cái hố đen nhánh.
Nhưng làm thế nào để đến được Bình Đài bên kia là cả một vấn đề.
Đường Vũ cũng đang cân nhắc xem nên sử dụng phương pháp A, phương pháp B hay DEFGH ...
Lúc này, anh thấy một nam thanh niên đi ra từ trong đám người.
" Đó là Trần Phong. "
Đường Vũ đã bí mật lưu ý thanh toán.
Anh vẫn quan tâm về một số người thức tỉnh nổi tiếng hơn ở Lâm Đông, anh nhìn qua không ít tin tức ở Lâm Đông mà Hôi Nhận gửi về.
Từ tận đáy lòng, anh đã đoán được Trần Phong định làm gì.
Trần Phong đứng trên mép vách đá, tay cầm một sợi dây thừng, đầu sợi dây còn lại bị một đội viên khác nắm chặt.
" Khi tôi bay qua đó, buộc dây thừng lại ở bên kia, các ngươi có thể thông qua sợi dây thừng mà bò qua đó.."
Vừa nói, vừa dùng khả năng điều khiển gió, luồng không khí bao quanh hắn, xoay tròn rồi từ từ cuốn hắn lên, gió thổi khiến quần áo của hắn bay phất phới
Trần Phong vung đao tăng tốc, toàn thân trực tiếp từ trong vách núi bay ra ngoài.
Bỗng nhiên.
" Sương mù! "
Trần Phong hét lên một tiếng sợ hãi, cố gắng khống chế gió giật mạnh, tuy nhiên đây chỉ là phí công, bình thường thủ đoạn bay của hắn vô cùng thuận lợi, nhưng mà khoảnh khắc quan trọng nhất, dường như không có tác dụng chút nào.
Cả người hắn từ trên không trung rơi xuống, càng lúc càng nhanh.
Những người thức tỉnh khác kinh hãi không thôi.
Cái này tiến hành kế hoạch, bọn họ thật sự không ngờ tới chuyện này.
Các thành viên trong đội Thần Phong không khỏi kinh sợ, tên thành viên đang cầm trong tay sợi dây thừng đang dùng sức kéo lại, nhưng chỉ cảm nhận được một cỗ lực lượng to lớn truyền đến trên tay mình, thậm chí có mấy tên thức tỉnh bên cạnh cùng nhau kéo lấy sợi dây thừng, nhưng không thể chống đỡ cỗ lực lượng không rõ ràng kia.
Bịch 1 tiếng.
Sợi dây thừng bị đứt.
Thấp thoáng vẫn có thể nghe rõ được tiếng vật nặng rơi xuống nước, các thành viên của đội Thần Phong nằm trên mép vách đá chỉ có thể nhìn thấy 1 màu đen thùi lùi ở phía dưới.
…………
Khu vực Uẩn Thành.
Nơi trú ẩn rộng lớn ban đầu mang theo hi vọng của người dân nơi đây đã trở thành 1 đống đổ nát.
Màn sương đỏ lơ lửng trên bầu trời, trong đống đổ nát của tòa nhà, tiếng hú của những con ma thú không ngừng vọng tới.
Vào lúc này, trong một khu rừng núi cách nơi ẩn núp Uẩn Thành hai mươi đến ba mươi km.
Con mắt tà ác to lớn lơ lửng trong không khí,
Nhìn cây đại thụ trước mặt, với những chiếc lá trắng trong suốt như pha lê, vô số đầu mạch máu phảng phất sau mắt.
" Thật không ngờ, ta lại may mắn tìm được một cây Linh Hồn cổ thụ. Đây chính là cơ hội tuyệt vời cho tộc mắt tà ác của chúng ta!"
Hai tròng mắt đảo qua, mắt tà ác to lớn quét qua cây đại thụ, ben trong tụ tập không ít ma thú, " Các ngươi những loài này thấp kém ma thú, cũng muốn hưởng dụng Linh Hồn cổ thụ này sao?"
Nó phát ra 1 cỗ uy nghiêm
Như một cơn gió thổi, cuốn sạch toàn bộ.
Đá bay cát bay, cây cối xung quanh đều bị bật gốc, nhưng chỉ có cây linh hồn cổ thụ ở trung tâm sinh trưởng trên mỏ khoáng sản nguyên tinh, không động đậy chút nào
Rễ cây quấn quanh chằng chịt của cây linh hồn cổ thụ cùng với những con ma thú hung bạo khác biệt, cái này nhìn vào, ngược lại bộ dáng lười biếng, chính là nằm dài ở đó nghỉ ngơi.
Cỗ uy áp quét ngang qua, đám ma thú này hiếm khi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Vô số ma thú vội vàng bỏ chạy.
Một đầu như tòa nhà 3 tầng, toàn thân màu đỏ, giống như 1 con ma thú rồng phương tây, vẻ mặt không cam lòng, gầm lên, bên trong miệng bốc lên ngọn lửa đỏ rực.
Con mắt tà ác liếc nhìn con rồng đỏ tươi.
Phốc
Đầu ma thú cao cấp đó, rõ ràng không hề yếu ớt, nổ tung như một quả bóng bay.
Hài cốt cũng không còn.
Những con ma thú khác càng chạy ngày càng nhanh hơn.
Một nhóm ánh mắt quỷ dị đi vào phía dưới cây linh hồn cổ thụ.
Nó nheo mắt và cảm nhận sức mạnh lan tỏa xung quanh gốc cây cổ thụ, từ từ thanh lọc tâm hồn mình.
Trong lòng cảm giác hài lòng
" Tới."
Một bộ tộc có đôi chân màu đỏ sậm hưng phấn vẫy vẫy mạch máu sau mắt rồi nhanh chóng bước lên phía trước.
Sức mạnh trào dâng xung quanh con mắt tà ác to lớn
Bỗng nhiên, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, những chiếc lá như pha lê trên cây linh hồn cổ thụ mờ đi.
Cỗ sức mạnh tinh khiết có thể thanh tẩy linh hồn, đã bị con mắt tà ác to lớn kéo rút ra, từ từ tiêm nhiễm vào tên bộ tộc này với đôi chân đỏ sẫm.
Giống như nước chảy thành sông.
Khí tức của tên tộc nhân cao cấp này bõng nhiên dâng lên.
Toàn bộ nhãn cầu từ từ nổi lên, trong khi các chân giống như thân rễ mọc dưới nhãn cầu nhanh chóng rụng đi.
Hóa thành tro tàn và tan theo gió.
Tộc nhân con mắt tà ác lơ lửng, đi đến con mắt tà ác to lớn bên người, bắt đầu dùng tinh thần bập bẹ nói 1 tiếng, "Lão ... Lão..."
" Thành công, rất tốt, rất tốt! "
Đôi mắt tà ác to lớn xấu xa mỉm cười.
Sau đó đưa mắt nhìn cây linh hồn cổ thụ, trên đó đã hoàn toàn mờ đi một phần lá tinh thể nhỏ. " Đáng tiếc, cây linh hồn cổ thụ này chỉ mới bắt đầu khôi phục, vẫn còn là cây con, không thể sử dụng được nhiều. Nhưng mà như vậy, cũng đủ rồi ... "
Một bộ phận tộc nhân vẫn còn thủ hộ xung quanh khe hở vực sâu.
Con mắt tà ác to lớn ước tính số lượng thành viên bộ tộc, sau đó rút một phần sức mạnh từ cây linh hồn cổ thụ và tiêm nó vào các thành viên bộ tộc khác.
Thoáng chốc, khí tức của những người này tăng lên, đặc biệt là ánh mắt phản chiếu trong con ngươi cũng nhanh nhẹn hơn.