Chương 165: Tầm quan trọng của việc lựa chọn
Lúc này, nhóm người thứ 2 cũng dừng lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng có chút tuyệt vọng.
Đây là tình huống như thế nào?
Bọn họ 1 đường chạy như ngựa, vượt qua mọi cạm bẫy chông gai, cứ tưởng rằng đã bỏ xa những con rối ở phía sau, nhưng mà, bà mẹ nó bị bao vây cả 2 phía rồi.?
Bọn họ biết rõ ràng 1 điều, chỉ cần đi tới phía trước mấy bước gần phạm vi con rối nó sẽ bị kích hoạt, nếu bọn họ có thời gian thì không sao, nhưng những con phía sau chắc chắn đuổi kịp bọn họ.
Hiện tại, độ khó bây giờ không phải quá cao hay sao?
Thời gian ngày càng eo hẹp.
Đường Vũ nhíu mày, tự hỏi có cần mở ra điều kiện độc nhất vô nhị gì không.
Bỗng nhiên, trong đầu anh xuất hiện những con rối đang trong quá trình hồi phục.
Có vẻ như tiếp tục cẩu thả đi xuống dưới
" Đi thẳng !"
Điêu khắc đá cùng điêu khắc đá khoảng cách ước chừng năm sáu mét, khá rộng rãi, Đường Vũ trực tiếp xông thẳng vào giữa.
Anh đi đến đâu, tiếng răng rắc liên tục vang lên, từng lớp đá bên ngoài lần lượt rơi xuống.
Anh bất ngờ phát hiện ra những “ điêu khắc đá” này vốn dĩ không phải là những bức chạm khắc trên đá, ngôi mộ này cũng không được thiết kế để trở thành những chiến binh đất nung, suy cho cùng, bản thân những con rối có thể di chuyển được, nếu dùng da đá thì những con rối sẽ được hồi sinh chậm hơn.
Có lẽ là những con rối này có biện pháp bảo dưỡng nào đó, sau nhiều năm sẽ không bị phá hủy, tuy nhiên, chúng đã được đặt ở nơi này quá lâu, một khi đồ vật để lâu, chúng tự nhiên sẽ bị ố vàng cát bụi Mà bí cảnh này, có trời mới biết nó tồn tại nơi này bao lâu rồi, bụi bặm tích tụ lâu ngày, dần dần hóa thành mặt đá, xem ra… cũng chả có gì lạ lắm.
Đường Vũ, nhà suy luận vĩ đại, cảm thấy lí do này có vẻ hợp lý.
Những con rối xung quanh đang dần hồi phục, anh đang ở trong đội hình này, một khi con rối khôi phục sẽ không còn đường nào để trốn. Nhóm thứ 2 người thức tỉnh bỗng nhiên hiểu ra. " Tất cả xông về phía trước nhanh lên. "
Phải mất vài giây để con rối có thể hoàn toàn khôi phục lại.
Mà nó chỉ được kích hoạt khi có người ở phạm vi của nó, đợi đến khi con rối hoàn toàn khôi phục, với tốc độ của người thức tỉnh, đều không biết bỏ xa đến khoảng cách nào rồi.
Phương pháp này thực ra cũng rất đơn giản, những người thức tỉnh này bởi vì quá khẩn trương trong thời gian ngắn cũng không có nghĩ tới, lúc này họ dang chân chạy như ngựa, dù chậm hơn hai ba giây nhưng vẫn còn kịp.
Một tia hy vọng hiện trên khuôn mặt của họ.
Con đường đua bên trong Hùng Khẩu, sau khi trải qua thời gian nghỉ ngơi, cuộc đua tranh tài tiếp tục tiến hành.
…………
Lúc này, một đoạn sườn núi.
Một số lượng lớn những người thức tỉnh đã tụ tập.
Sau sườn núi là 1 chỗ vách núi, có vài hang động với những đầu thú dữ đang nhe răng cười.
Từ đoạn sư tử há to miệng, một nhóm người thức tỉnh chạy ra ngoài.
Có người thắc mắc tại sao nhiều người thức tỉnh lại tụ tập ở trước mặt họ. Ngay khi chạy tới, họ phát hiện ra đó là một vách đá. từ xa có thể nhìn thấy một cái Bình Đài rộng rãi. Tuy nhiên, khoảng cách giữa vách đá và Bình Đài ít nhất cũng phải vài trăm mét, còn độ cao thì cũng gần như nhau, lấy thực lực hiện tại của người thức tỉnh thì không cách nào nhảy qua được.
Nhìn xuống phía dưới, bên dưới vách núi tối đen như mực, chỉ mơ hồ nghe thầy tiếng nước chảy ào ào, nhưng không biết sâu bao nhiêu, chả biết có gì nguy hiểm bên dưới hay không?
Lúc này có chút tuyệt vọng.
Phía sau có vô số con rối đuổi theo, nhưng phía trước không có đường để đi.
" Hỏng bét, chúng ta phải làm sao đây? không bao lâu nữa thôi những con rối đó sẽ đuổi kịp!"
" Chết tiệt, nếu những tên đó không báo động nhiều con rối cùng một lúc, chúng ta cũng không có bối rối như bây giờ!"
Nhớ đến đại sảnh đầu tiên, một nhóm người thức tỉnh, sau khi vô tình kích hoạt các tác phẩm điêu khắc đá, tự cho mình là thông mình và có thể phá hủy các tác phẩm điêu khắc đá trước khi phần còn lại của các tác phẩm điêu khắc đá được phục hồi lại.
Nhóm người kia bên trong còn có người thức tỉnh hệ hỏa, người đó ngưng tụ một quả cầu lửa khổng lồ, muốn trực tiếp đem tượng đá cho tan nát, tuy nhiên lớp đá đã bị vỡ, nhưng con rối bọc thép giáp nặng bên trong thì không. Chỉ có con rối ở trung tâm nhất bị đánh cho hỏng, trong khi những con rối khác được kích hoạt phục hồi lại.
Nghĩ đến đây, bọn họ chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.
Nếu Đường Vũ ở nơi đây, anh sẽ phát hiện không phải đám người này gặp chuyện xui xẻo, mà gặp đúng ngay loại sinh vật hố hàng ở nơi này.
Tỉ lể sinh ra quả thực rất cao.
Một người thức tỉnh liếc nhìn xung quanh, những người thức tỉnh tới trước bọn họ số lượng cũng không ít. " Chúng ta nơi này có rất nhiều người, tại sao không dứt khoát cùng những con rối chơi luôn!"
Những người khác do dự và gật đầu.
Sau khi đi qua mấy đại sảnh, bọn họ mang theo rất nhiều con rối thù hận, rõ ràng nếu thực chiến thì có thể thắng, nhưng không biết kết quả sẽ chết bao nhiêu người.
Nhưng ngay bây giờ, thay vì cố gắng đi đến phía bên kia của Bình Đài, tốt hơn là nên đánh 1 trận sống còn với con rối. Có trời mới biết Bình Đài bên kia có gì nguy hiểm. Với bản chất cạm bẫy của ngôi mộ này, họ cảm thấy rằng khả năng xảy ra nguy hiểm rất lớn.
" Chúng ta ở ngay chỗ này canh giữ lối ra vào và sử dụng địa hình để bắn tỉa những con rối bọc thép hạng nặng."
Những người này nói.
Bên cạnh, những người thức tỉnh lúc nãy đến vách núi sớm 1 bước cũng khó hiểu.
" Con rối? Con rối gì?"
Hai bên trao đổi thông tin, những người thức tỉnh chạy ra khỏi miệng sư tử đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng những người thức tỉnh này đến sớm hơn họ một bước và đi qua miệng cọp thậm chí còn không có gặp bất cứ cài gì nguy hiểm.
Cho dù đó là một con rối hay một cái bẫy trên đường đi, không ai trong số bọn họ gặp phải
Theo những người này, họ đã đi tham quan qua miệng cọp, chỉ 1 đường đi thẳng, bọn họ chỉ mất 10 phút đi bộ đã đến vách đá này.
" Kẻ tự xưng là vua của những tên trộm, Vương Tá, cũng nói rằng chỉ có nhà thám hiểm dũng cảm nhất mới có được kho báu cuối cùng, nhưng chúng tôi đã không gặp bất cứ điều gì trên đường đi. Làm thế nào chúng tôi có thể tìm ra nhà thám hiểm dũng cảm nhất?"
Từ miệng sư tử, hàng chục người thức tỉnh bước ra sau khi trải qua gian nan hiểm trở, khóe miệng giật giật, hận không thể đem người trước mặt đập cho chết.
Mẹ nó, đùa nhau à
Thảo nào họ cảm thấy ở đây có rất nhiều người, hóa ra có 1 lối đi khác chả gặp tí gì nguy hiểm, khoảng cách cũng ngắn, cho dù những người đó đi bộ không nhanh thì cũng sẽ đến sớm hơn bọn họ.
Có trời mới biết, bọn hắn ở trong thông đạo sư tử đi thăm quan mấy lượt
" Mấy lượt?"
Đường Vũ, người chạy ra khỏi đường hầm Hùng khẩu, đã nghe thấy giọng nói của những người này từ xa.
Sắc mặt của những người đi ở bên miệng sư tử còn đen thui hơn.
Đoạn đường mà họ đi không chỉ là một vài khúc cua, mà gần như là mười tám khúc cua trên đường núi!
Họ vượt núi vượt biển, lại xông qua biển người, trải qua biết bao gian nan vất vả mới đến được đây, bọn họ liền không biết ở phía sau những cái kia rau hẹ đã nằm xuống bao nhiêu.
Nhưng mà, những người đi con đường Hổ Khẩu giống như thăm quan cho vui vậy.
Điều này nói lên sự lựa chọn rất quan trọng sao?
Những người khác cũng tối đen, đặc biệt là Bành Ba, cái này có chút thở hổn hển.
Lắc đầu, anh thấy nhóm người thức tỉnh thứ 2 cũng sắp đến "Chuẩn bị 1 chút, chúng ta ở chỗ này lối ra, đánh úp những cái này con rối đi."
Những người thức tỉnh đi ra khỏi con đường hổ khẩu cũng hiểu rằng họ không thể đứng ngoài cuộc, họ lần lượt đến cửa miệng sư tử và miệng gấu, một số người trong số họ được phân phát đi nơi khác để đề phòng những con rối có thể từ thông đạo khác lao ra.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút
Mọi người trừng to mắt.