Chương 168: Không bằng bán cho nơi ẩn nấp nhỏ
Trưởng nhóm lính đánh thuê Phong Bạo Ria Mép, lúc này mới cau mày nói: " Thế nào, hai chiếc xe tải hàng hóa của chúng ta bán được bao nhiêu?"
Một lính đánh thuê trẻ tuổi ngập ngừng sau đó mới nói: “ Tôi chỉ bán được chưa đến một phần mười số hàng, hiện tại càng ngày khó bán hơn”.
“Làm sao có chuyện này xảy ra được.” Ria mép lẩm bẩm, “ Có phải mấy nhà kia hay không?
" Uhm ..." Người lính đánh thuê trẻ tuổi chậm rãi gật đầu, " Mặc dù phần lớn hàng hóa chúng ta mang đến từ Hoành Thành đều không có sẵn ở Lâm Đông, nhưng những nhà kia dưới sự hậu thuẫn của thế lực lớn đã mang đến nhiều hàng hóa còn đầy đủ hơn cả chúng ta. Với sự hợp tác của những nhà có thế lực đó, họ đã chiếm hầu hết thị trường Lâm Đông. Chúng ta thực sự là ... "
Xét riêng về sức mạnh, những nhà bên đó mạnh hơn nhiều so với những nhóm lính đánh thuê như họ, muốn tranh giành thị trường, bọn họ không thể cạnh tranh lại được.
Lính đánh thuê trẻ tuổi còn có điều muốn nói ... Bọn hắn chính là lính đánh thuê, không phải là thương nhân, vấn đề làm ăn, vốn không phải là chuyên môn của bọn họ
Đoàn trưởng Ria Mép vẻ mặt có phần hồn bay phất lạc.
Có thể nói chỉ còn lại hai chiếc xe tải chở hàng hóa chính là niềm hi vọng của anh. Anh đã liều lĩnh đi theo đội xe của quân đội đến Lâm Đông, anh chính vì tìm kiếm đột phá, nếu như lần này thất bại, không những thiệt hại lượng lớn tài nguyên, liền toàn bộ lính đánh thuê có thể sẽ sụp đổ.
" Mẹ..... ..." Ria mép nắm chặt nắm đấm, nhưng rồi lại buông ra.
Toàn bộ Hoành Thành nơi ẩn nấp bố cục cùng nơi ẩn nấp Lâm Đông giống nhau. Nhóm lính đánh thuê Phong Bạo của anh cũng thuộc hàng hàng đầu trong giới lính đánh thuê. Nếu không phải điều này thì sẽ không đủ tư cách để đi theo đoàn xe của quân đội tới nơi này.
Chuyến đi này cũng không có dễ dàng gì, đường đi hiểm trở, dù là quân đội cũng phải cẩn thận. Các thế lực khác gia nhập đoàn xe sẽ hạn chế hàng hóa mà họ chở, tùy theo mỗi thế lực phái ra người thức tỉnh. Quân đoàn lính đánh thuê Phong Bạo của anh, liền cử ra mấy chục người thức tỉnh, mới có được 5 chiếc xe tải hàng hóa.
Tất nhiên, chỉ còn lại 2 chiếc xe tải hàng hóa, mà các thành viên trong đoàn cũng không đủ 1 nửa khi đi đến Lâm Đông.
Nhưng mà, thực lực nhóm lính đánh thuê Phong Bạo chỉ có thể coi là bình thường ở trong đoàn xe này, trong giới lính đánh thuê chỉ có nhóm lính đánh thuê đứng thứ nhất và thứ hai mới có thể gọi là cường quốc. Ngoài ra, còn có một số thế lực thuộc về cấp cao của nơi trú ẩn, dạng thế lực lớn như thế, nhóm lính đánh thuê Phong Bạo của bọn họ không thể nào trêu vào.
Cho dù hàng hóa của bọn họ khan hiếm, thị trường ở Lâm Đông cũng có hạn. Giàu có nhất chính là quân đội ở Lâm Đông. Tuy nhiên, nguyên liệu cần thiết của quân đội Lâm Đông đã được trao đổi với quân đội của Hoành Thành, mà các thế lực lớn còn lại đã chiếm hầu hết các thị trường trong Lâm Đông, thậm chí không cho họ húp một chén canh.
"Anh Dương, anh Cao.."
Hai người ở đằng xa cùng nhau đi tới, cũng là thủ lĩnh của lực lượng mà anh tương đối quen biết, nhưng mà khiến Ria Mép ngạc nhiên, trên mặt hai người này không có một tia buồn bã, cũng không có vẻ gì lo lắng cho việc buôn bán hàng hóa.
“ Hai chú em, các ngươi làm sao vậy?” Ria mép vội vàng ngăn cản. “Chẳng lẽ hai người có cách nào tiêu thụ hàng hóa sao?
Một người trong số họ dáng dấp như thể nhìn xung quanh, cẩn thận tiến lại gần Ria Mép, " Đội trưởng Phong Bao, chúng tôi xác thực có biện pháp. Dựa trên tình bạn giữa anh và tôi, chúng tôi sẽ nói cho anh biết bí mật này, nhớ đừng có phát tán nó ra . "
" Nhất định……"
" Anh nghĩ xem, thị trường ở ở Lâm Đông bị chiếm dụng, nhưng tại vùng Lâm Thành này, ở bên ngoài Lâm Đông, có rất nhiều nơi trú ẩn vừa và nhỏ. Đương nhiên, những nơi trú ẩn này còn lâu mới có thể so sánh được với Lâm Đông, nhưng chính là số lượng nhiều sao, đây cũng được xem là thị trường lớn mà chúng ta muốn tiêu thụ. "
" Tôi đã dò hỏi về cái này, có rất nhiều nơi trú ẩn nhỏ ở khu vực gần phía đông nam. Nếu chúng ta đem hàng hóa qua bên kia ..."
Ria mép liên tục gật đầu, không thể chờ đợi được nữa, “ Vậy không bằng ba nhà chúng ta hợp tác sẽ an toàn hơn nhiều. Dù sao trong khu vực này cũng có rất nhiều nơi trú ẩn nhỏ, ba nhà chúng ta đủ tiêu thụ lượng hàng hóa này, giữa chúng ta cũng sẽ không xảy ra sự cạnh tranh nào. Đến lúc đó, chúng ta thiết lập giá cả cao 1 chút, chẳng phải chúng ta có thể kiếm nhiều hơn sao ... "
" Vô cùng chính xác!"
…………
Tại bí cảnh.
Giữa vách núi và Bình Đài, gió lạnh nổi lên từng trận, nhưng lúc này đã có rất nhiều người thức tỉnh đi tới Bình Đài phía đối diện.
Ai đó đã thử bay qua.
Một người nào đó đã cố gắng nhảy qua với tốc độ rất nhanh nhưng tất cả đều vô ích, dường như có một sức mạnh không thể giải thích được đang kéo xuống bọn họ xuống khe hở phía dưới. Cho dù cao thủ có tự tin như thế nào, cuối cùng bọn họ mặt mũi đều hoảng sợ, vèo 1 cái rơi xuống dưới.
Chỉ có điều……
Đường Vũ nhìn dây nối dưới chân treo ngang giữa vách núi và Bình Đài, trong lòng có chút không nói nên lời.
Ai mà có thể nghĩ rằng để vượt qua khe hở, người ta sẽ chỉ cần đi bộ dọc theo dây nối đó là xong.
Điều quan trọng nhất là những dây nối này có màu đen thui, hoàn toàn hòa cùng 1 thể với môi trường, nếu như không chú ý quan sát kĩ bằng mắt thường, khó có thể phát hiện ra cái này, vẫn là có người nhảy qua vô tình rơi xuống vào dây nối ở trên, lúc này mới bị phát hiện
Người thiết kế lăng mộ này cũng cực kì sáo lộ nha.
Ầm ầm ầm.
Đường Vũ giẫm lên dây nối, gió thổi xung quanh và dây nối hơi đung đưa nhưng không thể khiến anh lắc lư được chút nào.
Đi thẳng điếm nối cuối cùng của sợi dây, mũi chân đạp 1 phát, dễ dàng nhảy lên Bình Đài, nhìn về phía sau vẫn còn rất nhiều người thức tỉnh bước đi cẩn thận trên dây nối, có người mắc chứng sợ độ cao chỉ có thể bò trên dây. Nói chính xác chính là bị kéo mang qua.
Cũng có người sớm ôm tâm tư làm giảm đối thủ cạnh tranh, 1 số người đã lừa người khác đi trên dây, nhưng lại không ra tay, điều này khiến Đường Vũ có chút thất vọng.
Mọi người bây giờ không biết phân biệt tốt xấu phải không?
Hay bạn nghĩ rằng họ có quá ít người, dù sao bọn họ cũng không phải là mối đe dọa.
" Đi nào."
Nhiều người thức tỉnh đã đi vào trong hang động rồi, Đường Vũ không có vội đi vào, dựa theo thói quen người thiết kế cái lăng mộ này, đến trước được trước? E rằng không có chuyện tồn tại thơm bơ như vậy, chỉ sợ rằng tới trước, chầu ông bà trước thì đúng hơn.
Lối đi ngoằn ngoèo và thỉnh thoảng liền gặp được những lối đi phân nhánh. Đây dường như là một mê cung, mặc dù không có gặp cơ quan cạm bẫy nào nhưng trình độ phức tạp càng hơn nữa. Chỉ có những bức tường đá hai bên được chạm khắc hoa văn chứ không phải chữ rune. Càng giống hình ảnh của 1 con quái thú, đây cũng là manh mối để thoát ra khỏi mê cung.
Đường Vũ bối rối giao nhiệm vụ giải đố cho môn đồ, dựa vào phương pháp lựa chọn ngẫu nhiên để dẫn dắt mọi người tiến lên, vừa quan sát hoa văn trên tường đá hai bên, vừa thu thập manh mối.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến âm thanh tiếng vang, giống như tiếng giậm chân trên mặt đất.
" Ông chủ, cẩn thận, có gì đó sắp tới đây."
Một con vật khổng lồ đầy ánh kim loại xuất hiện trước mắt mọi người.
Trên cơ thể của con thú khổng lồ có nhiều vết sẹo, đôi chân ngắn của nó đang chạy loạn xạ, nhưng mà, lối đi đối vơi con thú không lồ lại chật hẹp, con thú khổng lồ thỉnh thoảng sẽ cào vào tường đá hai bên.
Hôi Nhận đôi mắt sáng lên, " Ông chủ, nó chính là con Thôn Kim Thú!"
Phía sau lưng con Thôn Kim Thú, một đám người thức tỉnh đang đuổi theo, người cầm đầu ở bên người không biết có bao nhiêu phi đao lơ lửng ở xung quanh, hắn giơ tay lên, phi đao bay ra, hóa thành ảnh ảo, trực tiếp cắm vào sau lưng con Thôn Kim Thú. Cho dù con Thôn Kim Thú có thân thể cứng rắn, vẫn bị những con dao bay này cắm sâu vào trong, máu tươi chậm rãi chảy ra
Đường Vũ buồn bực.
Vi sao muốn tổn thương con Thôn Kim Thú của anh.