Chương 169: Cửa ải cuối cùng
Nhóm người thức tỉnh ở đối diện cũng phát hiện ra Đường Vũ và những người khác, nhưng bọn họ không quan tâm.
Lợi dụng con Thôn Kim Thú bị thương, tốc độ nó chậm lại, lập tức đuổi theo, cầm đầu tên kia có khả năng sử dụng niệm lực, làm cho mấy cái phi đao trôi lơ lửng, vèo 1 cái đã bay ra phía ngoài.
Mục tiêu chính là phần mông phía sau của con Thôn Kim Thú, là những nơi mà phi dao sẽ cắm vào.
Anh đã tính toán rằng chỉ cần đòn tấn công nhắm vào phần vết thương của con Thôn Kim Thú, sẽ gây ra vết thương chí mạng con thú đó sẽ chết.
Đến lúc đó, xẻ con Thôn Kim Thú này ra làm 2 và lấy nốt kim loại ngưng tụ trong cơ thể nó, liền kiếm được lợi nhuận lớn.
Nếu có cách sử dụng những kim loại này mà rèn ra những con dao của riêng mình, sức mạnh của anh liền có thể được tăng 1 cấp độ cao hơn.
Về phần những người ở phía đối diện, anh cũng không thèm quan tâm, chỉ có mười người, 1 đội nhỏ, nếu như những người kia biết điều mà rời đi có lẽ anh ... người sử dụng niệm lực bỗng nhiên ngây người. Vì sao, anh không nghe được tiếng la thảm thiết của con Thôn Kim Thú kia?
Vừa ngẩng đầu, anh liền thấy mấy con dao bay vừa bắn ra đã rơi xuống đất, mà mấy con dao bay còn bị gãy làm đôi?
Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
Người sử dụng Niệm lực cũng chưa có rõ ràng, chỉ nhìn xem những người kia ở phía đối diện, trên mặt lộ ra vẻ hung ác, "Cho tôi lên—"
Anh tâm niệm vừa động, con dao rơi trên mặt đất đang định bay lên, nhưng chợt nhìn thấy nam nhân đội mũ đứng trước mặt con thôn kim thú, giơ chân nhẹ nhàng giẫm lên ...
Răng rắc.
Phi dao vỡ nát, năng lực niệm lực gắn liền với nó đột nhiên vỡ tan, khuôn mặt của người sử dụng đỏ lên, một ngụm máu phun ra.
" Làm sao có thể! "
…………
Trong thông đạo, kiếm quang thỉnh thoảng lóe lên, pháo nổ ầm ầm.
Đường Vũ chăm chú nhìn vài lần.
Dù số người ở phía đối diện khá đông nhưng không ai trong số họ có thể chiến đấu được.
Sau khi Không và Tạ Y đụng độ với nhóm người đó, những khoảnh khắc đối lập sụp đổ, đó sẽ là một cuộc truy đuổi mang tính biểu tượng.
Lắc đầu, anh thực sự ngưỡng mộ sự hòa bình và không muốn bạo lực như vậy. Thật tiếc, nhóm bên kia sử dụng ngôn ngữ chim chóc gì đó mà anh ấy không hiểu. Bằng cách tương tự, ngôn ngữ anh nói đương nhiên đối phương cũng không hiểu được.
Đã không thể giao tiếp bằng lời nói, họ chỉ có thể giao tiếp bằng hành động, suy cho cùng đây chính là cách giao lưu trực tiếp nhất.
" Cho nên nói, thông thạo 1 ngôn ngữ khác rất trọng yếu, nói không chừng tránh đi 1 trận tai nạn không đáng có. Thật không may, nếu nói tới thời kì đỉnh phong của anh, tiêu chuẩn tiếng Anh của anh cũng đã đạt cấp 4, nhưng bây giờ thoái hóa xuống cấp 0."
Bên cạnh, con Thôn Kim Thú còn dính máu ở mông, sau khi bị khí tức của Y Liên và Winnie cùng những người khác làm cho choáng váng, nó cũng không dám chạy trốn, chỉ có thể tủi thân núp ở bên trong góc...
Đường Vũ liếc mắt nhìn qua, với kích thước to lớn của con Thôn Kim Thú, khó có thể tưởng tượng được hành động co rút này như thế nào.
Điều này cũng rất khó.
" Tiểu Kim a..."
Đường Vũ cầm trong tay một thanh kiếm rune cấp cao được chế tạo đặc biệt và dùng sức đâm mạnh 1 cái.
cười--
1 nửa lưỡi trường kiếm đã chìm vào bên trên vách đá
Bức tường đá này còn cứng hơn thân thể con Thôn Kim Thú.
Thôn Kim Thú đôi mắt nhỏ trừng lớn, thân hình to lớn rung lên, lắc hai lần rồi lại lắc.
,Đường Vũ hài lòng mỉm cười. Dị thú khác nhiều so với ma thú. Giống như con Thôn Kim Thú, nó đã đạt thức tỉnh cấp 5 và trí thông minh của nó cũng không thấp. ước chừng cũng tương đương với đứa bé 7,8 tuổi, cái này chỉ cần dụ dỗ, khụ khụ, uy hiếp ... cũng không đúng, bắt đầu giao lưu liền thuận tiện hơn nhiều.
“ Vậy bây giờ. ” Đường Vũ lấy ra một cuộn giấy màu vàng nhạt “ bỏ cuộn giấy này vào trong miệng, sau đó cắn nát nó.”
Thôn Kim Thú do dự, cuối cùng cũng mở miệng, ngậm lấy vật không rõ trong miệng, lại tiếp tục" giao lưu" liên tục, đem cuộn giấy đó cắn nát.
Lập tức, từ miệng con Thôn Kim Thú xuất hiện một đạo hào quang màu trắng, bao phủ toàn thân nó, ngay sau đó, quang mang lóe lên, thân hình to lớn của con Thôn Kim Thú biến mất.
Đây là thông qua cuốn trục quay trở về thành phố và La Triết ở Lãnh Thổ sẽ tới tiếp nhận nó.
Đây là cách dễ dàng nhất để mang về con Thôn Kim Thú mà Đường Vũ có thể nghĩ ra. Bí cảnh này quá nguy hiểm, hắn không biết sẽ gặp phải chuyện gì tiếp theo, hắn không có đoán trước được, bản thân an toàn còn chưa có chắc chắn
Nhưng nếu mang theo một mục tiêu to lớn với vầng hào quang tự mang hận thù như con Thôn Kim Thú thì thử nghĩ xem, độ khó của bí cảnh sẽ tăng từ mức đơn giản lên tới mức khó.
Thôn Kim Thú đã bắt giữ thành công, dù là thu hoạch gì ở trong bí cảnh này, thì ít nhất, nguyên liệu cần thiết cho chiến xa Phù Du cũng đã được thu thập đầy đủ.
Lối đi ngoằn ngoèo ngoằn ngoèo, có vô số đường rẽ, Đường Vũ cũng không nhớ mình đã đi qua cùng một đoạn đường mấy lần, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số đồ bỏ đi trong đường đi, cũng không phải những đồ thải bị vứt đi, mà là có 1 chút người thức tỉnh, dùng vật phẩm để lưu lại kí hiệu. Nhưng phương pháp này không đáng tin cậy, anh thấy trước đó có 1 người thức tỉnh vừa vứt đi để đánh dấu, ở phía sau có 1 người thức tỉnh khác đem nhặt nó lên
Nhìn bao tải lớn màu xám trong tay nam nhân kia, có trời mới biết vị cao thủ này đang làm gì trong bí cảnh này.
Liền khiến phương pháp này có chút xấu hổ.
Cũng không phải họ không muốn khắc gì đó lên tường đá hay phiến đá để làm dấu ấn lưu lại, tại bức tường đá qua cứng, nếu cắt bằng kiếm và vũ khí thông thường thì bức tường đá không có vết xước nào cả , nhưng thanh kiếm lại bị gãy.
Ngay cả vũ khí cũng bị hỏng, tai ở phía bên ngoài tự nhiên làm thế nào lăn lộn?
Một số người còn tinh vi hơn thì sử dụng thuốc nhuộm để lại dấu vết trên các bức tường đá, phần lớn thuốc nhuộm này được lấy từ máu của ma thú, nhưng không có nhiều đội mang máu của ma thú, mà dùng máu của chính mình thì không nỡ làm như vậy. Cho nên, toàn bộ mê cung trong lăng mộ đã hoàn toàn biến thành một lối đi chứa đầy rác ...
Điều này khiến anh cảm thấy rằng cũng rất tốt khi có những người chơi trò nhặt vật phẩm.
Đường Vũ cũng nhờ người khác khắc dấu lên. Vốn dĩ anh chỉ muốn khắc dao và nĩa lên bức tường đá, sau khi suy nghĩ kĩ lại, nên khắc gì bay giờ. Anh chỉ đơn giản lấy khẩu hiệu quảng cáo đã chuẩn bị trước đó, khắc lên bức tường đá
Dù sao cũng làm chút kí hiệu thuận tiện làm tí quảng cáo pr nơi ẩn núp và thu hút thêm nguồn nhân lực chất lượng cao, 1 mũi tên trúng 2 đích.
Anh không biết rằng những người lính đánh thuê Lâm Đông đã đi qua con đường miệng gấu vẫn còn bực bội khi nhìn thấy những khẩu hiệu quảng cáo này.
Vài phút sau, Hôi Nhận đã phá vỡ các manh mối hoa văn trên bức tường đá, theo sự hướng dẫn, sau nhiều lựa chọn từ trái sang phải, cuối cùng cả nhóm cũng bước ra khỏi mê cung.
Trước mắt họ là một cánh cổng cao hơn tám mét, rộng năm mét, được làm từ những tảng đá đen không rõ nguồn gốc.
Lúc này cánh cửa đã đóng lại, trên đó có viết câu cuối cùng bằng ngôn ngữ rune, " Kho báu của tôi ở sau cánh cửa, ngươi có muốn nó không? Vậy thì mở cửa ra đi nào ..."
Đường Vũ suy nghĩ
Ban đầu, anh muốn đem ngôn ngữ ở trên cảnh cửa đen đào ra, nhưng lúc này, nhiều người thức tỉnh bước ra khỏi mê cung.
Khi nhìn thấy dòng chữ được viết trên đó, mắt bọn họ bỗng nhiên sáng lên, có người không khỏi lao ra.
" Vội vàng cái gì, cửa này rõ ràng là cửa ải cuối cùng, làm sao có thể dễ dàng mở ra như vậy."
" Theo những gì tôi thấy, trước cánh cửa này chắc chắn có bẫy"
" Đúng vậy, vội vàng như vậy, chính là làm pháo hôi. Chỉ có những người như chúng ta ổn định mới có thể đi đến cuối cùng."
Hầu hết mọi người không có mất kiên nhẫn, nhưng vẫn duy trì cảnh giác. Lịch sử thông thường cho họ biết rằng vào thời điểm cuối cùng, sẽ luôn có những vụ lật xe ngay trước mắt.
Bọn họ vừa hồi hộp vừa vui mừng, nhìn về phía người thức tỉnh đang lao lên phía trước
Rốt cục
Người thức tỉnh nhanh nhất chạy đến cánh cổng bằng đá màu đen, anh đưa tay ra, ấn vào cánh cổng bằng đá đen rồi đẩy mạnh.
Cùng với tiếng đẩy cửa ầm ầm,
Một tia sáng vàng phát ra từ một khe nứt trên cánh cửa đá ...
" Vụ thảo!"