Chương 187: Bartender là công việc yêu thích của cô!
Xung quanh là một khu đất trống rộng lớn, chỉ có một quán bar đứng sừng sững ở đây, đèn neon liên tục nhấp nháy ...
Môi trường như vậy vốn dĩ có chút hiu quạnh, nhưng âm thanh nói chuyện thỉnh thoảng lại tăng thêm sinh khí ở nơi này.
Không gian quán bar càng sôi động hơn. Lúc này vẫn còn quá sớm, hơn một nửa số ghế trong quán đã có người ngồi. Một số người lặng lẽ nhâm nhi một ly nhỏ, còn nhiều người nói chuyện ồn ào trút bỏ áp lực tích tụ cả ngày.
Quán bar đêm vừa mới khai trương làm ăn nhưng việc kinh doanh phát đạt ngoài sức tưởng tượng.
Không có cuộc sống về đêm trong những ngày tận thế. Trước đây, một số người thức tỉnh quyền lực và giàu có thể sẽ chọn đến trại huấn luyện để trút bỏ áp lực. Nhưng mà đây chỉ là 1 số ít người, hầu hết những người khi trời tối đến đều không có gì làm.
Trước đây, những người sống sót liền ăn no cũng trở thành hi vọng xa vời cũng không còn bao nhiêu sức lực để nghĩ đến những chuyện khác, nhưng cùng với sự phát triển của nơi ẩn núp thì cuộc sống đã khác, có câu nói bụng no thì ....., nghĩ muốn XXX, kia cũng phải có người trong lòng hay người yêu mới được.
Mấy anh không thấy rằng tỉ lệ nam giới so với phụ nữ trong nơi trú ẩn đang mất cân bằng nghiêm trọng sao?
Đặc biệt là những cô gái đó, không ít người tiến vào bộ hậu cần hay bộ y tế, mà 2 ngành này đều là những quả bánh ngọt, có thể tiếp xúc đến gần hai nữ thần của nơi trú ẩn, nghe nói khi cục hậu cần và y tế. bộ tuyển nhân sự, có nhiều anh trư bát giới liều mạng ứng tuyển, nhưng không có ngoại lệ gì đều bị từ chối hết.
Nó cũng dẫn đến việc chỉ tuyển dụng phụ nữ trong hai bộ phận này, để bọn họ lọt vào trong tầm mắt những người sống sót đều là những người đàn ông cẩu thả..
Cuối cùng cũng chỉ có thể cùng những gã đại hán trần trụi mồ hôi đầm đìa cùng 1 chỗ, tiếp tục nối dõi đại nghiệp lớn của con người.
Sự xuất hiện của quán bar bóng đêm, đối với những người sống sót chính là ánh sáng trong đêm tối, giá đồ uống cũng rẻ, hầu hết những người sống sót đều có thể mua được.
Người thức tỉnh cũng không ngoại lệ, thỉnh thoảng họ có thể tìm được một số thức uống từ tự nhiên và cất giữ để uống dần. Nhưng đối với 1 con sâu rượu, sao có thể so được không khí trong quán bar, còn có người ngồi tán gẫu khoác lác với nhau, 1 ít người thức tỉnh thực lực nửa vời ở nơi này có thể cảm nhận được ánh mắt của người bình thường sùng bái.
Cảm thấy rất thoải mái ở trong lòng.
Điều thu hút những người sống sót này hơn cả chính là bà chủ của quán bar.
Cô chủ đứng sau quầy bar, dùng một tay lắc chai rượu, tay kia rót nguyên liệu vào ly đế cao.
Mái tóc nâu của cô ấy được búi cao và buộc ra sau đầu, với cử động, chiếc đuôi ngựa hất từ bên này sang bên kia, ngực cô ấy lần lượt trập trùng gợn sóng, thu hút sự chú ý của hầu hết những người nam sống sót có mặt nơi này.
Cô ngoại hình đẹp và dáng chuẩn còn đứng sau quầy bar với tư cách là người pha chế làm cho bọn họ có thể nhìn thoáng qua.
Chỉ riêng điều này có thể đã thêm ít nhất 30% doanh thu của quán bar.
Chỉ là những người này cũng không dám nhìn thẳng bằng ánh mắt lộ liễu, chỉ có thể dùng khóe mắt âm thầm quan sát, càng không có ai ngu ngốc mà đứng ra trêu ghẹo. Dù sao, trước khi khu thương mại được xây dựng có một quán bar đã được mở ra ở đây, dùng thân dưới mà nghĩ, đều biết trong đó tất nhiên có bí mật giao dịch mà không cho ai biết.
Sự thật cũng gần gần như thế.
Lạc Lâm được triệu hồi đến đây, sau khi biết rằng lãnh thổ thậm chí không có quán bar, cô đã yêu cầu lãnh chúa xây cho mình một quán bar.
Vì điều này, cô đương nhiên cũng phải trả giá - trước khi chưa nhận được lương, cô ấy đã mắc 1 đống nợ.
Cô là chủ của quán bar bóng đêm và là người pha chế chính ở đây.
Cô rất nghiêm túc trong việc pha chế.
" Nhân viên pha chế là công việc của cô, bắn tỉa? Chỉ là làm việc bán thời gian! "
Lạc Lâm rũ bỏ kĩ năng pha chế đẹp mắt của mình và đẩy một chiếc cốc chứa chất lỏng sang phía đối diện, " Tiểu lật lật, đây, chiếc cốc này là dành cho em, đó là nước trái cây em sẽ thích nó ngay thôi."
Ngồi trước quầy bar là một tiểu loli tóc xanh, cô mở to mắt nhìn ly nước trái cây, lắc đầu y như trống bôi, " Không muốn chít, tôi muốn uống rượu chít chít."
Với khuôn mặt phồng lên, Tiểu Lật định vươn tay đẩy chiếc cốc lại, nhưng ... vươn tay, vươn tay, lại vươn tay.
Nàng với không tới!
Tiểu Lật càng tức giận, cúi người về phía trước, cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa lòng bàn tay và chiếc cốc, cô thấy chân mình rung lên bần bật, nhưng cô gần như không ngã.
Cô không thể giẫm trên mặt đất, đôi chân ngắn ngủi chỉ có thể đung đưa giữa không trung, ánh mắt nhìn thẳng vào ly nước trái cây, cảm thấy ly tràn đầy ác ý.
' Và người phụ nữ này! '
Nàng căm tức nhìn bà chủ.
Lạc Lâm nhìn khuôn mặt phùng mang của Tiểu Lật, giống như một con chuột hamster đang giận dữ ... Bamboo Rat, mỉm cười hạnh phúc, " Trẻ vị thành niên nên thành thật uống nước trái cây, đây là vì tốt cho em.".
" Ta không phải trẻ con chít, ta đã trưởng thành rồi chít! "
. . . . . .
. . . . . .
Thủ lĩnh bão táp Ria mép bước vào quán bar, giống như lạc vào trong thế giới khác.
Quán bar bóng đêm này bài trí rất tinh xảo, chỉ trong khoảnh khắc anh cảm nhận mình đang đứng ở trong quán bar trước kia.
Vừa bước vào, anh cũng bị Lạc Lâm người phục vụ trước quầy thu hút, anh ta không thể không đến quầy bar, sửa sang lại cỗ áo và nở một nụ cười tao nhã nói, " cho a ly rượu whisky. "
Trước tận thế, hắn đến quán bar đa phần đều gọi rượu whisky, lúc này mới thốt ra câu này, mãi đến khi nói xong, Ria Mép mới đỏ mặt nhận ra mình đã phạm sai lầm.
Trong tận thế, lương thực cực kỳ khan hiếm, có bao nhiêu người nguyện ý chế biến thành rượu, ở thời kỳ này, có 1 ngụm rượu để uống đã là không tồi, khi hắn ở Hoành Thành toàn là uống rượu lúa mì. Đi vào nơi trú ẩn Thâm Lam càng không thể đòi hỏi quá cao.
Anh nhanh chóng thay đổi lời nói, " Cô có rượu gì ở đây, tùy tiện cho tôi 1 ly."
" Tùy tiện? Đắt hay rẻ gì cũng được sao? Anh không muốn uống rượu whisky nữa à?"
" Cái gì cũng được, đợi chút..."
Râu mép nhìn người phục vụ đưa ra danh sách rượu, có thể xem lại các loại đồ uống thông dụng trước ngày tận thế, nhìn giá cả ở phía sau cũng không có đắt, một ly rượu whisky còn chưa tới 1 nguyên tinh, rẻ đến mức anh phải dụi mắt mình hai lần.
Tuy nhiên, cũng có 1 số loại đắt tiền, có loại hắn không nhận ra tên, giá khá cao, trong danh sách rượu này đều có thể nhìn thấy mấy chục viên nguyên tinh, thậm chí có ly trên 100 nguyên tinh.
Không thể giải thích được, anh ấy không nghĩ đây là trò lừa đảo, nhưng những rượu kia có giá khá cao chắc chắn rất giá trị.
“ Vẫn là, ừm, một ly whisky.” Ria mép không dám lộn xộn.
Những người khác cũng học tập theo, cũng không có cố gắng những loại rượu đắt tiền kia, khi họ đến quán bar, ngoài việc uống rượu, họ còn muốn từ nơi đây nghe ngóng tin tức chi tiết về nơi trú ẩn Thâm Lam này.
Ria mép thanh toán nguyên tinh, sau khi người phục vụ kiểm tra xong, người đó đưa cho anh ta một vài vé nhỏ.
Những tấm vé nhỏ này rất mỏng, nhưng kết cấu cực kỳ cứng, toàn thân trong mờ, trên đó chỉ có năm, mười, hai mươi ... thông tin số đơn giản này.
" Đây là? "
" Đây là tiền tệ chung của nơi trú ẩn của chúng tôi, cho dù đó là tiêu dùng hoặc giao dịch với những người sống sót khác, đều có thể giao dịch được."
Cách đó không xa,
Tiểu Lật cũng đang ngồi trước quầy bar, cuối cùng cũng có được một cốc Marguerite sau một hồi tranh luận, nàng nhấm nháp chiếc cốc bằng cái miệng nhỏ của mình và uống một cách rất ngon lành.
Cô thấy Ria Mép trả tiền, vội vàng rút từ trong túi ra một tấm thẻ có sọc tím, " Trả tiền chít, tôi sẽ không uống chùa đâu, chít chít!"
Lạc Lâm cũng không có từ chối, cầm lấy thẻ thuận tay quét 1 cái, sau đó đưa thẻ đi qua.
Ria Mép chứng kiến cảnh này càng thêm bối rối, " Kia là thẻ gì? Chẳng lẽ quán bar của các anh cũng có chế độ thẻ thành viên?"
Làm sao biết kinh doanh như vậy.
Người phục vụ lắc đầu, " Ồ, không phải vậy. Đó là thẻ dành cho nơi trú ẩn của chúng tôi, cũng không phải ai cũng có thể làm thẻ đó."
Mấy người: "..."