Chương 188: Siêu hung dữ
Ria Mép vẫn không quên mục đích chính của bọn họ, khóe mắt quan sát cảnh vật ở xung quanh.
Anh nhận thấy có không ít khách hàng sử dụng thẻ tín dụng để thanh toán hóa đơn. Cách sử dụng thẻ tín dụng này tương tự như trước tận thế và hiệu quả còn cao hơn. Người pha chế thường tiếp nhận chưa cần 2 giây đã đem thẻ trả lại.
Bởi vì không có ở gần quan sát kĩ, Ria Mép không rõ rang cơ chế hoạt động ra sao, nhưng ngay cả trong nơi ẩn nấp Hoành Thành cũng không có một hệ thống thanh toán điện tử hoàn chỉnh như vậy, huống chi hầu hết những người thức tỉnh đều thích cầm mọi thứ trong tay, cũng không muốn thu nhập gì trên tài khoản ảo.
Ở đây, anh phát hiện ra rằng những người sống sót đã sử dụng nguyên tinh hoặc tiền giấy mờ để những người sống sót thanh toán, ánh mắt nhìn về phía tấm thẻ có chút loáng thoáng vẻ mặt ước ao.
Ria mép dùng ngón tay gõ vào tờ tiền trong mờ, " Loại tiền này cứng đến không ngờ, muốn phá hủy cũng phải dùng 70% đến 80% lực, đặc biệt vô cùng mỏng được xếp chồng lên nhau. Nó không chiếm nhiều không gian mà trọng lượng cũng không năng lắm nên rất thích hợp để mang theo. "
Bất kể là thẻ hay tiền giấy, có thể thấy rằng chúng không phải được tạo ra một cách ngẫu nhiên, có thể cực kỳ khó để bắt chước những tờ tiền như vậy.
Như vậy có nghĩa là nơi ẩn nấp Thâm Lam đã có một hệ thống tiền tệ hoàn chỉnh.
Hai vị thủ lĩnh kia cũng nhìn ra con đường như thế, ánh mắt dần trở nên ngưng trọng.
Trong lòng bọn họ nâng Thâm Lam từ nơi ẩn nấp nhỏ có chút thực lực lên trình độ có thể so sánh với những nơi trú ẩn lớn ở một số khía cạnh, nhưng bọn họ cũng không quan tâm lắm, dù sao hàng hóa bọn họ mang đến từ Hoành Thành cự kì bán chạy ở nơi nào cũng có thể bán được. Với trình độ của Thâm Lam như bây giờ, hầu hết hàng hóa đều có thể đem bán phá giá ở đây, điều này giúp cho bọn họ tiết kiệm chút công sức chạy khắp nơi.
Ria mép trầm giọng nói chuyện với hai vị thủ lĩnh kia và quyết định sẽ thảo luận với giám đốc khu trú ẩn sau khi uống cạn ly rượu này.
Một vài phút trôi qua,
Nửa giờ trôi qua,
Một tiếng sau...
Ria mép và những người khác đẩy vô số ly rượu trống rỗng ở trên mặt bàn, sắc mặt của họ có vẻ hồng hào trong người có chút men say.
" Uống thêm 1 ly nữa, thêm 1 ly nữa sau đó bàn đi bàn chuyện làm ăn."
Ria mép cứ nghĩ vậy.
Nhưng mà anh ta vốn là con sâu rượu, từ khi tận thế đến nay hầu như toàn uống những loại rượu kém chất lượng, đã nhịn lâu lắm rồi, một khi ma rượu nổi lên thì anh ta căn bản cũng không thể nào dừng được.
Hơn nữa ở đây rượu rất rẻ, không uống chính là tổn thất lớn nếu mà hôm nay bỏ lỡ chẳng biết lần tiếp theo đến nơi ẩn nấp Thâm Lam sẽ phải mất bao lâu nữa.
Nghĩ về những người sống sót bình thường ở đây, những người có thể đến quán bar hàng ngày để uống rượu và buôn dưa, hơn nữa còn nhìn thấy những người đẹp như bà chủ, còn nhìn lại bản thân mình sau khi làm việc chăm chỉ mới nhận được địa vị như bây giờ, nhưng con bà nó mỗi ngày mình đã trải qua dạng gì cuộc sống?
Nếu không phải vì sự nghiệp vĩ đại của anh ấy, Ria Mép thật sự có mong muốn ở lại đây.
Mặc kệ những người khác, bọn họ quyết định đêm nay không say không về!
. . . . . .
Quán bar bóng đêm ngày càng đông khách, ghế dài và khán đài gần như ngồi chật kín khách, ngay cả phía trước quán bar cũng chật cứng người, các nhân viên phục vụ cũng bận túi bụi, bà chủ cũng không còn đùa giỡn kĩ năng pha chế rượu nữa, động tác bắt lấy những ly rượu trôi chảy và nhanh hơn.
Rất nhiều người xung quanh ồn ào trao đổi với nhau những thông tin và cảm thấy thích thú những chuyện khác.
Những người sống sót bình thường ngồi cùng 1 chỗ, nói về việc họ đã chuyển bao nhiêu viên gạch và lấy được bao nhiêu tiền ngày hôm nay, khoe rằng họ là một người dọn gạch nhỏ nhưng có sức mạnh tuyệt vời, không ai có thể làm được bằng một tay.
Những người thức tỉnh chủ yếu nói về kinh nghiệm ở ngoài khu dã ngoại. Mỗi khi ai đó săn được một con ma thú có thức tỉnh hơn cấp 3, điều đó có thể khơi dậy sự cảm thán của những người xung quanh. Cho dù sử dụng phương pháp nào, vật liệu của xác chết của một con ma thú cấp cao tượng trưng cho một loại vinh quang ao ước đạt được.
Ngày này, nhiều người thức tỉnh nói về những thay đổi trong Hội thám hiểm. Những vật phẩm mới phát hành đó khiến họ rất thèm thuồng. Bọn họ đã được thăng cấp thành mạo hiểm giả cấp 2. Những người thức tỉnh đã đổi được trang bị hay đạo cụ mới đã trở thành đối tượng được mọi người ngưỡng mộ.
Những người có chút quan hệ đều mặt dày, hi vọng có thể mượn chơi 1 chút.
Số ít mỗi ngày cuộc sống trôi qua.
Những người thức tỉnh do dự đăng kí vào Hội thám hiểm bây giờ tiếc đứt ruột.
Sớm biết như thế bọn họ sẽ không xem xét việc đi đến nơi trú ẩn Lâm Đông!
Trước quầy bar.
Ria mép và những người khác chăm chú lắng nghe. Họ có mục đích, không uống vì mục đích nhậu!
Không phải sao, bởi vì ngồi ở đây 1 thời gian, họ đã tìm thấy 1 ít thông tin hữu dụng.
Ria mép nhìn xem chén rượu bên trong nhộn nhạo gợn sóng, suy nghĩ 1 chút.
" Nhưng, con rối? Cuốn trục? Đó là cái gì? Chẳng lẽ là tên gọi đặc biệt của nơi ẩn nấp Thâm Lam?"
Anh nghe không hiểu, xung quanh ồn ào tiếng nó chuyện nên không thể lấy được thông tin chi tiết hơn, nhưng không hiểu tại sao ria mép mơ hồ có cảm giác không có chuyện gì tốt đẹp cho lắm.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ cửa quán bar.
" 1 cái quán bar như thế, ngay cả cái vị trí cũng không có sao!"
Âm thanh to và chói tai.
Ria mép giật mình, hơi say trong nháy mắt biến mất anh quay đầu nhìn về phía cửa.
Một vài người thức tỉnh từ cửa bước vào, đi đầu là một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt sắc bén, lông mày rậm, thuật ngữ lông mày rậm và mắt to khá thích hợp với người cường tráng.
Nhưng mà, Ria mép và bao gồm một số người khác trong nhóm của họ bỗng nhiên đồng tử co rút lại.
" Chết tiệt, sao Hồn Hỏa cũng ở nơi này, chẳng lẽ còn không chừa chút canh nào cho chúng ta uống!"
Nhóm lính đánh thuê Hồn Hỏa, đứng thứ hai trong thế giới lính đánh thuê Hoành Thành của bọn họ.
Nhưng dù cho có muôn đời thứ 2, đó cũng xứng đáng là 1 thế lực lớn, có thể đè bẹp nhóm lính đánh thuê bão táp của hắn, không biết bao nhiêu con phố.
Đây là khoảng cách về thực lực.
Bởi vì điều này nên họ không còn cách nào khác là rời Lâm Đông và muốn tìm một lối thoát khác. Ban đầu, họ đã khởi đầu thuận lợi trong những nơi trú ẩn nhỏ trước đây. Hiện tại, nơi ẩn nấp Thâm Lam thực lực hùng mạnh, không chừng có thể bán được hàng hóa cho bọn họ....
Râu mép cũng không lường trước được gặp phải bọn Hồn Hỏa ở nơi này, cho dù người cầm đầu chỉ là đội phó của Hồn Hỏa, cũng đủ sức bóp chết ba người bọn họ.
Bỗng nhiên, lịch sự tao nhã của cuộc nhậu không còn nữa, sắc mặt anh ta tối sầm lại rất là khó coi.
Người đàn ông lông mày rậm cũng nhận ra một vài người và nhìn chằm chằm về phía họ với vẻ thích thú, nhưng lại mang đến cho họ một áp lực không thể tả được.
Đây là sức mạnh ép lên, nhưng cũng là áp lực do nhóm lính đánh thuê Hồn Hỏa phía sau mang lại.
" Thật không ngờ được các người lại ở đây. Thật đáng tiếc, Thâm Lam khá giàu có về tài chính. Nó đã được đội trưởng của chúng tôi vừa ý từ lâu. Một số xe tải chở hàng đang đến đây. Về phần các ngươi, chậc chậc ..."
Anh lắc đầu liếc nhìn xung quanh, có vẻ như bị bầu không khí của anh làm cho choáng váng, quán bar ồn ào bỗng trở nên yên ắng, thậm chí một số khách hàng đang uống rượu trong góc khó chịu cũng dừng lại.
Mấy người sát cửa quán bị luồng khí tức này áp chế, không chịu nổi phải lui về nơi xa.
Ria mép nghiến răng, sắc mặt tỏ vẻ tức giận.
Anh muốn chửi thề ngay lập tức, nhưng lại do dự không dám nói ra.
Lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
" Nơi này là địa bàn cua3 tôi, không cần ảnh hưởng đến việc làm ăn buôn bán của tôi!"
. . . . . .
. . . . . .
Lạc Lâm 1 tay đập trên mặt bàn, nàng còn có chừng mực, biết được nếu cái bàn có hư hỏng gì, tiền sửa chữa phải trừ vào bên trong tiền lương, nàng cố gắng kiềm chế nhịn không được đập bàn thành từng mảnh.
Nhưng mà cái đập bàn và câu nói kia rất lớn trong quán bar bóng đêm bỗng nhiên yên tĩnh.
Trong tích tắc, ánh nhìn của nhiều người chuyển từ người đàn ông lông mày rậm sang cô chủ quán bar xinh đẹp trên thân.
Xôn xao 1 chút, quán bar lập tức trở lại ồn ào hẳn lên.
" Bà chủ thật can đảm, tôi vừa rồi gần như không thể nói chuyện được. "
" Tôi cũng như vậy, thằng có đôi mắt to và có lông mày rậm kia khí tức thật mạnh mẽ. Hồi nãy ta ở gần hắn nhất cảm giác sâu sắc nhất đến bây giờ trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.".
" Bà chủ không có lo lắng gì sao? Những tên này nhìn cũng không có dễ đối phó, chắc nên gọi đội tuần tra đến nơi này. "
Họ không dám nói quá to.
Nhưng âm thanh vẫn truyền vào tai của đội phó nhóm Hồn Hỏa.
Lông mày rậm của anh ta nhăn lại, đôi mắt sắc bén lướt qua ria mép mấy người và rơi vào bà chủ quán bar, " Đàn bà thối, đừng ..."
Lời còn chưa nói xong, Lâm Lạc ở sau quầy bar bóng dáng đã biến mất.
Tên lông mày rậm cường tráng con ngươi run lên, vô ý thức đem 2 tay giơ lên che chở.
Giây tiếp theo.
Bùm!
Anh ta từ cánh cổng quán rượu bay lộn ngược như con quay, trong tích tắc văng ra xa tít hàng chục mét đáp xuống một cái hố đào móng ở đằng xa.
Trở thành một người đàn ông cường tráng với đôi lông mày xám.
" Đại ca!"
" Phó đoàn trưởng!"
Các thành viên của Hồn Hỏa ngạc nhiên, họ lần lượt rút vũ khí ra, đề phòng Lâm Lạc đã xuất hiện ở cửa một thời gian.
" Thế nào, còn muốn đánh nhau sao? Nào có, Đến đến, bà đây chơi tới cùng."
Lâm Lạc ưỡn ngực nói một cách hằn học, tay vẫn cầm chai bia.
Cảm giác khí thế của mình vậy là đủ.
Siêu hung dữ!
. . . . . .
Xa xa,
Người đàn ông vạm vỡ với đôi lông mày rậm chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, cơn đau trên cánh tay ập đến như thủy triều, trên cánh tay có có thể nhìn thấy dấu giày rõ ràng.
Anh nhìn thẳng vào Lâm Lạc, bước từng bước, đứng ở cách đó không xa.
Băng bó cánh tay, miệng mở ra thanh âm như cũ vẫn to.
" Không, chúng tôi đến từ Lâm Đông với mong muốn thân thiện và muốn thương lượng kinh doanh với nơi trú ẩn của các bạn."
Nhưng mà, lời vừa được nói ra khiến người khác cũng phải sửng sốt.
Anh cũng kinh hãi trong 1 giây.
Đánh không lại có thể làm sao bây giờ!