Chương 193: Thuốc thăng cấp tư chất B
La Triết di chuyển từ trước đến nay rất nhanh, khi đến văn phòng, anh mặc bộ quần áo thể thao rộng rãi bình thường làm từ sợi thực vật cao cấp.
Chưa nói đến chuyện phòng ngự, ít nhất nó có thể đảm bảo rằng quần áo sẽ không bị vỡ ra khi hành động lớn.
Đây là quần áo sinh hoạt do xưởng quần áo sản xuất ra, là phúc lợi mà chỉ có những cấp cao nơi ẩn nấp có được.
La Triết mặc đồ thể thao nhìn thấy những đường cong cơ bắp hiện rõ rệt, Đường Vũ lại nhìn xuống bản thân mình, mặc dù cũng đã vận động cơ bắp vài phần nhưng cũng không thể hiện rõ ra như thế.
Vội ho khan 1 tiếng, "Lần này tôi gọi anh đến đây vì tôi chuẩn bị đi xa 1 chuyến. Thời gian cũng không biết bao lâu, nhưng chắc chắn sẽ lâu hơn mấy lần trước ... Tôi sẽ mang theo phần lớn sức mạnh chiến đấu cao cấp và lưu lại Thái Luân, Không và Lâm Lạc cùng bảo vệ lãnh thổ chung với bạn. "
Đường Vũ nhẹ vỗ lông mày của mình và nghĩ đến một cái gì đó, " À, quên nữa, trong khoảng thời gian này sẽ có rất nhiều lính đánh thuê Lâm Đông tới nơi này, trong đó không thiếu thức tỉnh cấp 4, cấp 5, phòng ngự áp lực sẽ tương đối lớn, có gì anh hãy chú ý 1 chút. "
La Triết nghiêm túc gật đầu, “ Lãnh chúa, xin ngài cứ yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho lãnh địa.”
Đường Vũ cầm lấy bản đồ thảo luận với La Triết, trên đó vẽ những vòng tròn nhỏ màu đỏ.
Trước khi đi ra ngoài, anh đã lên kế hoạch sắp xếp hàng phòng ngự bố trí cho hợp lí hết rồi.
Những vòng tròn nhỏ màu đỏ này là vị trí mà anh ta dự định bố trí các công trình phòng thủ như tháp mũi tên. Ngoài việc việc thiếu khuyết nguyên liệu đá, anh cũng không thể xây dựng một bức tường thành quy mô lớn. Cách bố trí của các công trình phòng thủ này, kết hợp với thiết bị điều khiển từ xa, đã tạo thành một cấu trúc phòng thủ tương đối hoàn hảo.
Cho dù có làn sóng ma thú tấn công, cũng sẽ lao đầu về phía trước con đường cửa chính ở nơi ẩn nấp, nửa bước cũng không thể nào đến gần khu thương mại.
Một môi trường an toàn là điều kiện tiên quyết cho sự thịnh vượng.
Cất tấm bản đồ đi, Đường Vũ mở ngăn kéo lấy ra một chiếc lọ pha lê nhỏ dung tích khoảng 20 ml. " Lấy cái này uống sau bữa ăn đi. Có thể đối với anh có chút trợ giúp."
Chiếc lọ pha lê lắc lư chất lỏng màu xanh lục bảo. Mặc dù nó đã được đóng kín hoàn toàn nhưng khi ở gần, anh vẫn có thể cảm nhận được khi tức dồi dào của sự sống ở trong đó.
Đây là?"
“Một loại thuốc có thể từ từ nâng cao tư chất của con người từ bộ phận nhỏ nhất trên cơ thể. Năm đến chín ngày sau khi uống, tác dụng của thuốc sẽ được thể
hiện đầy đủ.”
La Triết duỗi tay ngăn cản ở trong không khí, quan sát thật kĩ bình thuốc không có chút nào thu hút. Nhiều ý nghĩ trong mắt vụt qua.
Nhưng anh không đem bình thuốc tiếp thu, " Cái này rất quí trọng, tôi........"
Đường Vũ cười lắc đầu," Chai thuốc này rất là thích hợp để cho anh sử dụng, đừng có nói với tôi là anh không muốn. Dù sao cũng không phải đưa cho anh miễn phí. , trong tương lai anh sẽ bị trừ lương vậy lịch sự với tôi làm? "
La triết giật mình.
Hắn cầm lấy bình thuốc mà run rẩy, cẩn thận cầm trong tay không để cho rớt.
Bỗng nhiên, hắn quỳ một chân, nắm đấm tay phải dán vào ngực," Thề sống chết vì lãnh chúa mà làm việc. "
. . . . . .
Nhìn La Triết rời đi, Đường Vũ cười khổ lắc đầu.
Hắn cũng không phải là không có tình người, nhưng hành động của La Triết đối với hắn vô cùng cảm nhận được.
Đây là trách nhiệm đè lên vai anh, vì đã đem những người theo dõi từ một thế giới xa xôi được triệu tập đến nơi này, như vậy anh sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả mọi người.
Ngay cả bình thuốc có thể làm cho người khác tư chất thăng cấp lên B, đã làm cho anh tiêu tốn 50000 nguyên tinh có thể so với giá tiền triệu hồi 1 người theo dõi tư chất B.
Ngay cả cái giá đó có là 100 nghìn nguyên tinh đi chăng nữa, nhưng đối với La Triết.
Anh cũng chả thấy chút gì đau lòng.
Ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau 1 tiếng.
Các loại công trình phòng ngự đều được thiết lập, 1 đội xe nhỏ không gây ra tiếng động. Lặng lẽ, lái xe ra khỏi cánh cửa của khu nghỉ mát.
Những cỗ xe du ngoạn ngụy trang trông giống như xe bình thường mà không cần bật hệ thống vũ khí hay trôi nổi trong không khí.
Nhưng cũng chỉ hơi giống mà thôi, thân xe như hình giọt nước, vỏ sáng bạc ở ngoài khiến người ta có cảm giác như một chiếc máy bay chiến đấu trong một chiếc xe thể thao.
Cỗ Chiến xa Phù Du đang phóng qua vùng hoang vu với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất trên bầu trời.
Lần này, anh mang theo đầy đủ chín người theo dõi, bao gồm Y Liên, người đã xếp hạng 1 về sức mạnh, Winnie vú em hồi máu, Tạ Y truyền nhân của trùm khủng bố, Tiểu Lật nhà ảo thuật, 2 chị em Tinh Linh Nguyệt nhà chiêm tinh, và ba anh em Tạp Môn. Cùng với tôn siêu chiến binh từ Vương Tá lấy được, xét về hiệu quả chiến đấu thì đội quy mô nhỏ này đã đủ bùng nổ rồi, nếu không gặp được siêu cao thủ, cũng đủ tung hoành chả có chút cố kị gì... chỉ vậy thôi.
Lãnh chúa Đường vẫn còn rất tùy tiện, bằng khả năng của mình có thể chạy trốn , vì sao phải ở lại làm gì?
Nhiều cao tầng trong lãnh thổ rời đi, mọi thứ trong nơi ẩn núp vẫn còn đang hoạt động.
Ngay khi cánh cửa của Hiệp hội Mạo hiểm giả được mở ra vào sáng sớm, rất nhiều người thức tỉnh đã đổ về nơi đó, đặc biệt là những người từ Lâm Đông chưa đăng ký làm người mạo hiểm, bọn họ tràn đầy mong đợi.
Việc xây dựng tòa nhà cũng đang trong quá trình xây dựng.
Mọi người thậm chí còn không nhận ra rằng một số lượng lớn các thành viên cấp cao của nơi trú ẩn đã rời đi.
Đây là ưu điểm của Đường Vũ ngày thường lười biếng ... rất ít khi xuất hiện trước mặt của người sống sót, cho dù có rời khỏi nơi trú ẩn, tin tức cũng có thể lưu giữ rất lâu.
Chúa Đường tự khen mình là người quả nhiên có chút thông minh.
. . . . . .
. . . . . .
Khu thương mại vẫn còn chưa xây dựng xong, khu đông là 1 khu vực trống trải vẫn chưa có công tác đào móng.
Đây là khu chợ buôn bán tự do, là nơi để những người sống sót lập quầy hàng trong tương lai ... và hiện tại cũng là.
Công ty kinh doanh quần áo của Hà Thanh Thanh thành lập và buôn bán ở nơi này.
Tại thời điểm này, Ria mép và những người khác cũng đăng ký một gian hàng, với một tấm thẻ được dựng lên ở phía trước, một tấm vải trải sàn rộng ở phía trên vỉa hè với một số hàng mẫu ở trên đó.
Sau khi Hồn Hỏa mua một lô trang bị, đã sớm vận chuyển về Lâm Đông.
Ba người họ đang làm việc chăm chỉ ở tại nơi này, nhưng mà hàng hóa vẫn chưa có bán được. Một số vật liệu đã được bán cho Thâm Lam. Số hàng hóa còn lại, họ dự định chia ra làm hai. Một số thành viên lấy hàng hóa vận chuyển đến những nơi ẩn nấp nhỏ với Ria mép dẫn đầu. Những người đứng đầu này hi vọng rằng họ có thể bán thiết bị của mình cho những người thức tỉnh bình thường này.
“Đội trưởng, ngài cho rằng chúng ta có thể bán được sao?” 1 thành viên trong nhóm ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm dòng người sống sót qua lại nơi này.
“Hẳn là có thể.” Giọng điệu của Ria Mép có chút trống rỗng, anh ta chậm rãi hít một hơi dài, “Đúng vậy, nhất định là được!”
Theo quan chức của bộ hậu cần, nhiều người thức tỉnh trong nơi trú ẩn sử dụng vũ khí tự chế. Muốn bán các trang bị này nhưng không có hi vọng.
Anh ta duỗi ngón tay ra phân tích, " Các ngươi nghĩ xem, thiết bị của chúng ta, ngoài việc thiếu độ sắc bén, độ dẻo dai còn kém hơn rất nhiều, độ cứng kém xa, nó cũng không có khả năng để ngọn lửa bám vào trang bị, cũng không thể nào cải thiện tốc độ bắn khi cầm, độ chính xác khi bắn, v.v ... Ngoài những thứ này, mọi thứ khác đều khá tốt!"
Thành viên của nhóm lính đánh thuê nhìn chằm chằm vào anh muốn cần lời giải thích cho lời hồi nãy.
Ria mép cảm nhận được những đôi mắt này, có chút khó thở, "Ví dụ, chẳng hạn ... Trang bị của chúng ta ít nhất rẻ hơn Thâm Lam! Đúng vậy, chất lượng tuy chúng ta không bằng nhưng có lợi thế về giá cả! Nếu chúng ta mở ra chương trình khuyến mãi cho trang bị ở đây. Sớm thôi, chúng ta sẽ bán được hết ... "
Khi mặt trời dần mọc lên cao, ánh bình minh xua tan bóng tối, ngày càng nhiều người sống sót có thể được nhìn thấy.
Xung quanh còn có nhiều sạp hàng nữa, hàng bán cũng không chuyên nghiệp như bọn họ, đa phần nằm rải rác, hỏng hóc, thuộc về những người sống sót từ dã ngoại tìm trở về, biết đâu được có người nhìn trúng những mặt hàng này sao.
"Hãy nhìn xem, những người trong số họ, so với chúng ta, cũng chả có tí gì cạnh tranh", Ria mép nói.
Một số người thức tỉnh tiến về phía anh ta, đôi mắt ria mép sáng lên.
Những người đó càng ngày càng đến gần, mục tiêu đã rõ ràng.
Khóe miệng Ria Mép cong lên, chuẩn bị tiến lên một bước.
Những người đó đi ngang qua và dừng lại trước gian hàng của Hà Thanh Thanh.
Ria mép đứng ngây ra đó, chỉ còn lại hai tròng mắt còn vô ý thức đi theo thân ảnh những người đó, chậm rãi đi từ chính giữa sang bên cạnh.
Với làn gió nhẹ, một số âm thanh tinh tế dần dần lọt vào tai anh.
"Những bộ quần áo này rất tốt, tay nghề tinh xảo. Chúng rất khó mua trong những ngày tận thế."
"Đúng thế, điều quan trọng nhất là giá rẻ. Hãy nhìn các quầy hàng ở đó. Một số thiết bị bình thường liền bán đắt như thế làm sao có người mua. Ngay cả khi trang bị rẻ hơn so với thiết bị của Cửa hàng bách hóa Thâm Lam, tôi nghĩ chất lượng của nó chắc chắn sẽ kém rất nhiều. Chắc chắn là bẫy để lừa người ta mua rẻ như thế?"
"Thôi, những người đó thực lực mạnh mẽ, có lẽ họ chỉ đến để trải nghiệm cuộc sống. "
Ria mép:" ... "
Đã hoàn toàn hóa đá.