Chương 199: Đồ ăn hải sản
Nhóm người sống sót này lên đến hàng trăm người, một số đến từ những nơi khác trong vùng Lạc Hà và lần đầu tiên đến nơi trú ẩn này, những người khác thuộc về nhóm lính đánh thuê của nơi trú ẩn Lạc Hà vừa mới trở về từ nơi hoang dã.
Tạ Y cũng từng là lính đánh thuê, anh ấy cực kỳ thành thạo kỹ năng này, cũng không mất nhiều thời gian để làm quen với một số lính đánh thuê có mặt ở đây.
"Người anh em, anh từ nơi khác tới sao? Chắc cũng không dễ dàng gì lắm đâu nhỉ." 1 người thức tỉnh thở dài nói.
"Còn không phải sao, chỉ có những nơi trú ẩn lớn mới đủ an toàn. Dù có khó khăn đến mấy, cũng phải tìm cách đến nơi này." Tạ Y cũng giả vờ vẻ mặt buồn bã lại hỏi, " Nơi ẩn nấp Lạc Hà thường xuyên gặp phải ma thú tấn công phải không? Có đảm bảo an toàn hay không? Tôi không muốn sau khi ngủ dậy và thấy con quái vật đang nằm trên cơ thể mình "
Người thức tỉnh Lạc Hà cười nói, " Xem ra người anh em hiểu biết nơi ẩn nấp Lạc Hà cũng không có bao nhiêu nhỉ. Trong mắt của tôi, nhưng nơi trú ẩn lớn là những nơi tuyệt đối an toàn. Những con quái vật đó nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng trên thực tế sau khi bị hỏa lực tấn công. Không có bao nhiêu con đến gần bức tường thành chứ đừng nói đến việc đe dọa sự an toàn của nơi trú ẩn. "
Anh khoát tay áo, vẻ mặt tự hào vì là người thức tỉnh của nơi trú ẩn lớn, nhưng anh cũng không dám đánh giá thấp Tạ Y, dù sao sức mạnh của Tạ Y vẫn có thể đè bẹp anh.
“Nhưng.” Anh chỉ về phía xa, nước sông cuồn cuộn, trên bờ có những con quái vật đang bò lên, “Đó không phải là ma thú, mà là thú biến dị.”
"Thú biến dị? Thú biến dị làm sao có thể hình thành một làn sóng lớn như vậy yêu thú? Theo ta biết được thú biến dị vốn dĩ không có thù địch với con người nha."
Tạ Y cau mày.
Khoảng cách quá xa để có thể cảm nhận được khí tức của những con quái vật đó, chỉ từ hình dáng bên ngoài cũng không thể nào phân biệt đâu là ma thú đâu là thú biến dị.
Người thức tỉnh Lạc Hà nghe thấy những lời đó và nói: "Quả thật không có nhiều thú biến dị trên đất liền, có thể tại trong núi sâu và rừng sẽ có xuất hiện. Nhưng mà ở dưới nước thì khác, trước ngày tận thế, có vô số sinh vật sống dưới nước, sống ở biển. Một số sinh vật biển đã bị ma hóa, phần còn lại thì biến dị, điều đáng ngạc nhiên là sau khi bị biến đổi, các sinh vật biển không chỉ ngày càng to lớn, kỳ dị mà khả năng sinh sản của chúng nó... chỉ có thể được mô tả là khủng khiếp. "
Tạ Y đã có một số phỏng đoán.
Liền nghe thấy người này tiếp tục nói: " Bên trong con sông cũng không có nhiều sinh vật ở dưới nước. Hầu hết những con sinh vật nước này sinh trưởng và sinh sản trong đại dương, sau đó dọc theo con sông đi vào sâu trong đất liền. Mà nơi ẩn nấp Lạc Hà của chúng tôi vốn gần ở biển, cho nên gánh chịu những đợt tấn công này ”.
"Nghe nói, những con sinh vật biển này sở dĩ hình thành quy mô tấn công lớn này cùng sự sinh sôi nảy nở của những con thú biển này có quan hệ. Nguyên nhân vì sao thì chúng tôi cũng không biết được."
Tạ Y đưa điếu thuốc qua, " Điều này chẳng phải nói nơi ẩn nấp Lạc Hà phải nhận áp lực từ những làn sóng ma thú, mà còn phải nhận thêm áp lực từ những làn sóng sinh vật biển này hay sao?"
Người thức tỉnh gật đầu, " Nhưng mà, chúng tô ở nơi ẩn nấp này, kì thật rất hoan nghênh làn sóng sinh vật biển này."
" Vì sao hoan nghênh?"
“Đúng thế, anh đừng có quên thú biến dị khác với ma thú. Hầu hết chúng đều có thể ăn được, hơn nữa thịt biến dị ăn rất ngon” Anh lau nước miếng không tồn tại nơi khóe miệng. “Chính vì điều này, đồ ăn nơi ẩn nấp Lạc Hà chúng tôi tương đối phong phú, chỉ có duy nhất không được hoàn mỹ chính là ăn quá nhiều hải sản... "
Lính đánh thuê đều là những kẻ buôn chuyện theo đúng nghĩa kép.
Đường Vũ tựa ở cửa sổ xe, tuy rằng ở rất xa, nhưng cuộc nói chuyện giữa Tạ Y và người thức tỉnh Lạc Hà anh đều nghe rất rõ ràng.
Anh nhìn xuống dòng sông, ùn ùn kéo đến, làn nước dày đặc của những con sinh vật biển, một số từ con sông phóng ra và một số động vật chân đốt hung dữ nhanh chóng bò ra ngoài.
Những thủy quái biến dị này, dù là lưỡng cư hay 1 số sinh vật biển khác như : tôm, tép, sinh vật thân mềm, ít nhiều đều có khả năng sống sót trên cạn trong thời gian ngắn, nhưng bọn chúng cũng khiến cho người khác kiêng kị. Vẫn là 1 số sinh vật lưỡng cư sinh vật nước, 1 con phóng ra và nhanh chóng tiếp cận tường thành, đôi khi 1 số đạn pháo bay tới cũng bị những con thú biến dị này tránh né
Rõ ràng đây là một cảnh bao la hùng vĩ lửa đạn liên tục.
Nhưng khi nghĩ đến những con vật biến dị này ở vùng biển, chúng sắp trở thành những món ăn trên bàn.
Những món ăn vùng biển ngon ghẹ lông, tôm hùm lớn, cá linh hấp, lươn trắng om, cá trê hấp, rùa da hấp, cá chép hấp ...
Bỗng nhiên, anh cảm thấy phong cách bức tranh có gì đó không đúng, nếu không phải có sự biến dị, tốc độ sinh sản của những con sinh vật biển này tốc độ rất nhanh. Đường Vũ thực sự lo lắng rằng những động vật biến dị này sẽ bị ăn đến nỗi liệt vào sách đỏ.
Chắc chắn 1 điều rằng những con thú biến dị không thể nào so sánh với những công dân của đế quốc ăn hàng mới là đáng sợ nhất.
Lần này đã hiểu rõ nhiều thứ, Đường Vũ cũng an tâm rất nhiều
Môi trường xung quanh nơi ẩn nấp Lạc Hà nguy hiểm hơn nhiều so với khu vực ở Lâm Đông, điều này dẫn đến thực lực của người thức tỉnh ở đây mạnh hơn, nhưng may mắn là nơi ẩn nấp này được hình thành bởi nỗ lực chung của ba thành phố hợp tác, sức mạnh quân sự cũng mạnh hơn rất nhiều , ngay cả áp lực nặng nề của những con sinh vật biển vẫn giữ nguyên được phòng tuyến ở phía trước, chưa bao giờ để cho những con thú biển này đi quá 1 bước.
Tình hình chiến đấu đã bước vào tình thế ác liệt, mặc dù lửa đạn bay ra không ngớt đem những con thú biến dị hoàn toàn vỡ ra thành từng mảnh, nhưng vẫn có vô số con quái thú biến dị từ trong biển trong lòng sông tuôn ra, hết con này đến con khác, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Lượng lớn thú biến dị đã bị thu hút sang bờ bên kia sông, nhưng cũng có 1 số con thú leo lên bờ kè ở đây, hay từ trong lòng sông bắn ra, đáp xuống cầu và tấn công những người thức tỉnh. May mắn cũng không có nhiều mọi người đều giải quyết hết.
Vì vậy, những người sống sót ở phía trước cây cầu cũng không có dự định đi qua cầu, nhìn thấy tình hình xấu ở trên đất liền, họ còn có thời gian để rút lui, nhưng họ cùng nhau đi qua cầu và gặp phải nguy hiểm coi như không thể rút lui được.
Đường Vũ cũng không có kế hoạch ngồi chờ ở nơi này.
Anh tin rằng nơi trú ẩn Lạc Hà có thể đẩy lùi đám sinh vật biển này, nhưng anh không biết phải đợi bao lâu, đường vòng ... Anh nhìn lướt qua bản đồ. Cây cầu gần nhất cũng ở rất xa, anh không muốn dựa vào hệ thống bay, dù sao anh cũng là 1 vị lãnh chúa luôn lấy khiêm tốn đi đầu, chưa kể điều đầu tiên là phải tìm được cha mẹ không muốn gây chuyên với người ở nơi này.
Anh hướng về Tạ Y hô to nói, " Chúng ta chuẩn bị lên đường."
"Vâng! Thưa đội trưởng."
Tạ Y phi nhanh trở lại chiến xa, một vài chiếc xe nhanh chóng khởi động, với tiếng gầm mô phỏng của động cơ, lái về phía cây cầu.
Xung quanh.
Trong lúc trò chuyện với nhau, nhóm người thức tỉnh đề phòng sự tấn công của hải thú đều kinh ngạc nhìn những chiếc xe thể thao hạng sang này phóng lên cầu rồi lao nhanh về phía bên kia, giống như 1 đi không quay trở lại nữa.
Trong số bọn họ, có một số khó hiểu, một số cười lớn, một số thì lắc đầu thở dài.
Vừa mới cho Tạ Y biết 1 chút thông tin nơi ẩn nấp Lạc Hà, liền cảm thấy người anh em này đáng để giao thiệp, càng thêm choáng váng, trong lòng muốn đạp đổ cái bàn.
Tình cảm vừa rồi anh nói nhiều như thế để làm gì.