Chương 203: Nội tình võ quán
"Năng lực về kiến trúc? Đây là năng lực thuộc chủng loại vừa phát hiện sao? Tại sao em chưa nghe nói về nó?"
Em họ Trần Hiểu Gia liên tục đặt ra 3 câu hỏi.
Ngay cả người anh họ Đường Dục với kiến thức rộng lớn cũng có vẻ nghi hoặc.
Đường Vũ ho khan một tiếng, "Không phải thuộc mấy loại mới, nhưng năng lực của anh khá đặc biệt, xét về phương diện cùng hệ thống chữa trị cũng y như thế. Mặt khác, ừm, anh suy nghĩ nát óc cũng không biết mình thuộc thể loại nào. Dứt khoát liền tự cho nó thuộc ngành kiến trúc. "
Tuy nhiên, lời giải thích của anh chẳng khác gì nói lời vô ích, cả hai đều không hiểu khả năng của anh là gì.
Những người lớn tuổi xung quanh càng không hiểu. Là người bình thường và cùng nhóm người thức tỉnh sinh hoạt, họ sống như ở 2 thế giới, bọn họ cũng không hỏi gì nhiều. Chỉ dặn những đứa trẻ này cẩn thận nhiều hơn và nhớ đừng đến những nơi nguy hiểm.
Ba người Đường Vũ chỉ có thể như con gà con ăn cơm, gật gật đầu, không dám nói nữa.
Một bữa ăn cơm rất thoải mái.
Một bàn thịnh soạn như vậy ngày thường khó có thể ăn được, cho dù nhà của Đường Dụ cũng không xa xỉ hằng ngày ăn thịt cá.
Những thức ăn này đối với Đường Vũ chẳng là gì, nhưng anh cũng ăn 1 cách ngon làn. Dù sao đó là đồ ăn do chính tay mẹ anh làm, chỉ cần như vậy, nó còn quý hơn cả những món ăn sơn hào hải vị.
Anh thầm nghĩ, sau khi cho ba mẹ đổi nhà sau khi trở về lãnh địa, nhất định phải chuẩn bị kĩ càng nguyên liệu nấu ăn và làm một bàn đồ ăn thịnh soạn
...
...
Sau bữa ăn, người lớn cùng ngồi nói chuyện với nhau, những đứa trẻ tự nhiên xúm lại với nhau nói về chủ đề vừa nãy bị ngắt quãng.
"Anh Vũ, anh có thể biểu diễn năng lực của mình cho em xem thử."
Lúc, một vài người đang đi bộ trong cư xá. Con đường chật hẹp, tối đa chỉ đủ cho 1 chiếc ô tô đi qua, tất nhiên xe ô tô cũng không thể vào được cư xá. Ngay cả người đi bộ cũng đi qua lại còn phai chen chúc nhau. Có đôi khi người sống sót đi tới, đều cần phải nghiên người qua né.
Hoàn cảnh như vậy, nếu anh vung tay xây tháp mũi tên, anh có thể ép các công trình khác sụp đổ chỉ trong vài phút.
Đường Vũ khóe miệng giật giật, "Năng lực của anh thuộc về ngành kiến trúc. Đúng như tên gọi, y như xây dựng kiến trúc, phạm vi xây dựng rộng rãi. Anh không thể sử dụng nó ở đây. Nếu em thật sự muốn xem, ngày nào ra ngoài nơi hoang dã anh thi triển cho em xem. "
"Hoang dã ... Em còn chưa có được đi đâu."
Người em họ thể hiện sự khao khát muốn được ra ngoài.
Kể từ ngày tận thế đến nay, cô đã sống trong những bức tường thành cao, 1 số ít giống y như nàng rất tò mò về thế giới bên ngoài hiện nay. Nhưng chỉ có những người tại nơi hoang dã sống chung dài lâu, chịu đau khổ, bị người ta bỏ lại mới hiểu được đây không phải là nơi đáng giá để mà lưu luyến.
Nàng đối với năng lực kiến trúc của anh càng tò mò hơn.
Mấy người bước ra khỏi cư xá và những ngọn đèn đường màu cam trên con đường chính sáng lên, trông giống như một thành phố hiện đại.
Người anh họ nhìn Đường Vũ và đưa ra đề nghị, " Đây là lần đầu tiên em đến đến Lạc Hà, không thì để anh dẫn em đi đến câu lạc bộ súng bắn. Anh có người quen ở đó, em có thể được giảm giá 20%. luyện tập bắn súng rất có lợi ở ngoài nơi hoang dã.
"Anh Dục đề nghị này của anh không được. Để em dẫn anh đến võ quán, tối nay sẽ có buổi thuyết pháp của các cao thủ trong võ quán!"
Cô em họ lẩm bẩm.
Có thể thấy cô rất hâm mộ Chấn Thiên võ quản
“Thuyết pháp… Nếu là thuyết pháp của Chấn Thiên đại sư phụ, kia cũng không có tệ, Vũ em đi qua đó nghe 1 chút có thể có thu hoạch” Anh Dục suy nghĩ 1 chút, cũng nói như thế.
Đường Vũ khó hiểu, "Đại sư phụ là gì nữa?"
" Đại sư phụ là người mạnh nhất trong võ quán của em.” Em họ Trần Hiểu Gia trả lời, “ Võ quán chúng em có mấy vị sư phụ giảng bài, mà trong đó viị đại sư phụ kia thực lực mạnh mẽ nhất trong võ quán”.
"Mạnh như thế nào?"
" Mạnh cỡ... à, cái này em không thể nói chính xác được. Từ trên thân của đại sư phụ, em chỉ có thể cảm nhận được khí tức yếu ớt của người thức tỉnh, nhưng đại sư phụ thực sự rất mạnh. Lúc mới giảng bài, bởi vì khí tức yếu ớt nên cũng không bằng người thức tỉnh cấp 1. Liền có hội viên cảm giác bị lừa tiền học phí và bị xem thường, lúc đó 1 người thức tỉnh có thực lực mạnh mẽ tới khiêu chiến ... "
Cô em họ nghiêng đầu nhớ lại cảnh tượng lúc đó, " Khí tức của người thức tỉnh mạnh mẽ tương tự như anh Vũ, dáng vẻ rắn rỏi hơn rất nhiều. Cánh tay của anh ta so với đại sư phụ còn cường tráng hơn nhiều. Tên kia lúc đó đã đấm 1 quyền hướng về đại sư phụ
Nhưng các anh đoán xem, đại sư phụ đã làm gì ... "
Cô đợi một lúc, thấy cả hai đều không có ý định đoán, liền thất vọng và không thú vị nói:
"Cú đấm đó thực sự bị đại sư phụ dùng 1 ngón tay chặn lại, sau đó hai người bắt đầu chiến đấu với nhau, người đàn ông kia không thể trụ nổi 2 hiệp đã bị đã ra khỏi võ quán, hiện tại người đàn ông kia không còn mặt mũi nào xuất hiện lại nữa "
"Các học viên chúng em đều có chung ý nghĩ, ừm ... vị đại sư phụ này giả heo ăn thịt hổ. Ai, sẽ có 1 ngày em sẽ mạnh như vị đại sư phụ kia vậy, liền ngay cả anh Vũ cao thủ như thế sẽ không trụ nổi 2 hiệp đâu "
Cho nên cô em họ tại sao phải lấy anh ra làm ví dụ, anh họ của ngươi cũng không phải là người sẽ bị hạ knock-out trong vòng hai hiệp!
...... Cho dù thế nào đi nữa cũng có thể trụ nổi mấy hiệp nữa kia mà.
Đường Vũ buồn bực
Nhưng anh cũng có chút ngạc nhiên.
Không phải sức mạnh của sư phụ, mà chính là khí tức yếu ớt ... võ quán... sự cường đại, tổng hợp của tất cả những yếu tố này lại với nhau, khiến trong lòng anh có chút suy đoán.
Lại nghĩ đến Lâm Vĩ, hắn thể hiện ở bên ngoài khí tức, cũng đã thu liễm đi 1 bộ phận, mà thực lực của Lâm Vĩ không ngờ lại mạnh mẽ như vậy. Lúc đó, hắn thức tỉnh thua 1 cấp độ vậy mà có thể giáo chiến với La Triết còn chống đỡ thời gian rất dài, không có bị thua.
Bên cạnh Đường Dục cũng kinh ngạc, " Đại sư phụ võ quán của em vậy mà có thể đem khí tức thu liễm đi, chỉ còn lại 1 tia hơi yếu ớt sao?"
Đường Vũ nhướng mày.
Anh chú ý đến lời nói của anh họ mình, thu liễm. Quả nhiên, quân đội ... bây giờ nên được gọi là Tổ Long, về phương diện này không có khả năng phát giác vấn đề này, thức tỉnh, hấp thụ linh hồn lực và đột phá. Đây chỉ là cơ bản nhất mà bản thân người thức tỉnh chính là kho báu khổng lồ đang chờ những người này mở rộng khai thác.
"Thu liễm chỉ còn 1 tia yếu ớt, lợi hại như vậy sao ... Cũng đúng, dù sao cũng là đại sư phụ, rất nhiều vị sư phụ cũng đâu thu liễm khí tức được như vậy đâu."
Trần Hiểu Gia vừa nói vừa có chút buồn phiền, "Nếu như có thể học được kĩ năng của đại sư phó thật sự, điều đó thật tuyệt vời, nhưng đó là khóa học mà chỉ những người học viên hạch tâm mới có thể tiếp xúc. Em thậm chí ngay cả phương pháp hít ra thở vào còn chưa làm được."
Như thấy được sự nghi ngờ của Đường Vũ, cô nói tiếp:
" Hệ thống học viên trong võ quán của em như đã đề cập trước đây, được chia thành hội viên và hội viên cao cấp theo các mức phí khác nhau. Có thể hưởng thụ được phúc lợi khác nhau mà đối xử, mà tại những hội viên cao cấp phía trên là số ít hội viên hạch tâm Những người này đều nhận được sự hướng dẫn của đại sư phụ, cũng không phải chỉ có tiền mới có thể trở thành hội viên hạch tâm mà còn cần cả tư chất nữa "
"Trước đây, đại sư phụ đã dạy chúng em phương pháp thở ra hít vào trong khóa học thành viên cao cấp, cũng hứa rằng bất cứ ai có thể học được phương pháp thở ra hít vào trong thời gian ngắn đều có thể trở thành học viên hạch tâm."
Đường Vũ sửng sốt.
Võ quán ngay cả đồ vật hạch tâm đều lấy ra vậy sao?
Liền nghe cô em họ tiếp tục nói: " Nhưng phương pháp thở ra hít vào khác với những những gì mà chúng em có thể tưởng tượng, nó cho phép con người bay lên trời và trốn xuống mặt đất. Theo lời đại sư phụ nói, đây chỉ là một một cách tương đối thông minh để giữ sức khỏe tốt trước ngày tận thế. Mà bây giờ, khi người thức tỉnh có thể học và sử dụng nó trong chiến đấu, nghe người ta nó có thể làm giảm thể lực tiêu hao trong chiến đấu tác dụng cũng rất lớn. "
Kiểu nói này.
Đường Vũ hiểu rằng đây không phải là phương pháp tu luyện mà anh ta tưởng tượng, nhưng anh chắc chắn rằng Chấn Thiên võ quán có một phương pháp tu luyện thực sự, chẳng hạn như đại sư phụ ... mà phương pháp thở ra hít vào, nôm na nói đó là một loại tu luyện nào đó mà điều kiện trước đó cần.
Trần Gia Hiểu lấy đồng hồ ra xem, "Còn 1 tiếng nữa bài giảng của đại sư phó sẽ bắt đầu. Là một thành viên cấp cao, em có thể mời 1 người theo cùng. Anh Vũ hãy đi cùng với em , thời gian cũng không còn nhiều lắm ... "
Cô nhìn về phía Đường Vũ.
Sau khi nghe giải thích như vậy, Đường Vũ thật sự rất tò mò về võ quán này, vì vậy anh gật đầu, "Chỉ mời được 1 người thôi sao vậy anh Dục..."
"Anh Dục trong quân đội có bài giảng khác cũng không cần nhất thiết phải nghe giảng."
"Ý anh nói thật là tệ khi bỏ anh Dục ở lạu đây. Cũng không thể nào chúng ta đi vào trong nghe giảng bài mà anh Dục lại đứng ở ngoài này trơ trọi đợi ở ngoài võ quán ... A, chờ đã, cúi đầu nhìn xuống thấy đám nhóc 5, 6 tuổi đi theo đám bọn hắn vậy mà không có làm phiền.
Thật sự là 1 đám nhóc hiểu chuyện
Còn sợ anh Đường Dục còn không có chuyện gì làm, nhưng bây giờ nha ...
Đường Vũ vỗ vỗ vai anh Dục, "Nhiệm vụ quan trọng của anh bây giờ là chăm sóc em họ nhỏ giao lại cho anh. Đây không phải là bỏ mặc anh, mà là vì tốt cho bản thân của anh."
Người anh họ hơi có vẻ mặt thất thần.
" Anh Dục, dù gì anh cũng đã đến tuổi cưới xin rồi, lúc này nên học cách chăm sóc con cái trước đi, sau này có con cũng sẽ không có bở ngỡ. Bởi vậy, đây chính là cơ hội khó có thể có được, về sau có thể ghi điểm trong mắt của vợ anh ... "
Đường Dục nhìn gấu con bị nhấc lên đặt vào trong tay mình để cho hắn bế.
Mặc dù những lời nói của thằng em họ nói cũng có lý, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó sai sai ở đây
Không phải là phải có bạn gái trước đã rồi mới có con mới đúng sao.