Lãnh Địa Tại Mạt Thế

Chương 202: Các hướng phát triển của người thức tỉnh ( 2 in 1)

Chương 202: Các hướng phát triển của người thức tỉnh ( 2 in 1)


Dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng anh không thể nói ra
Đường Vũ cảm thấy rất ấm áp, nỗi lo lắng bấy lâu nay, tảng đá lớn giữ trong lòng, giờ phút này cuối cùng cũng buông xuống.
"Cha con đang làm việc trong nhà máy bột mì và mẹ làm việc trong một nhà máy dệt. Hôm nay thật may mắn, nhà máy có việc nên mẹ mới được về sớm ..."
Mẹ anh tiếp tục nói.
Đường Vũ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời lại một hai câu.
Đây là một căn phòng rộng 20 đến 30 mét vuông, cũng không có nhiều đồ đạc trong phòng, trên bàn chỉ kê một chiếc giường và một chiếc bàn tròn bằng gỗ, hai chiếc ghế, trên bàn bày một số đồ dùng đơn giản hàng ngày.
Mặc dù vậy, cả căn phòng nhìn vẫn có vẻ chật chội, anh không thể nào chịu nỗi để bố mẹ sống ở nơi như thế này " Mẹ ơi, khi nào bố về, chúng ta hãy dọn ra ngoài đi và sống trong một ngôi nhà lớn ..."
" Làm sao để sống trong ngôi nhà lớn, mẹ biết con nhìn xem nơi này có cảm giác nhỏ, nhưng con không thể so sánh với môi trường trước đây được. Ba và mẹ đều sống trong căn phòng này cũng không cảm thấy có chút nào chật. Con ở đây chỉ cẩn thêm 1 chiếc giường là đủ rồi, đừng có sợ lãng phí. "
Mẹ anh nói đi nói lại, " Con chưa thấy mấy chục người chen nhau trong 1 cái phòng, kia mới đúng là chen chúc. Thật may là anh họ của con có địa vị trong quân đội. Lúc này mới tranh thủ cho chúng ta đến 1 căn phòng ..."
Nói muốn gãy lưỡi, Đường Vũ đã đưa ra nhiều ví dụ để chứng minh rằng anh thực sự giàu có, sau đó anh miễn cưỡng thuyết phục mẹ anh đổi sang một ngôi nhà lớn hơn. Trong thời gian này, mẹ cũng hỏi anh trên đường đi có gặp nguy hiểm gì không, làm thế nào đi vào được nơi này, có bị thương ở đâu hay không v...v ...
May mắn là mẹ của anh chỉ là một người bình thường, bà ấy chưa bao giờ ra khỏi nơi trú ẩn, cho nên bà cũng không biết nhiều về nơi hoang dã, nếu không, hành động vĩ đại của anh từ Lâm Đông đến Lạc Hà có lẽ sẽ không thể nói vài câu cho qua được.
Trong thời gian này, mẹ anh vội vàng đi xuống cầu thang và mua một dịch vụ người đưa thư để chuyển tin tức về việc anh đến Lạc Hà cho cha anh vẫn đang làm việc trong nhà máy.
Cũng không có mất nhiều thời gian, cuối cùng cả nhà đều đoàn tụ
Cha anh cũng vậy, mái tóc giờ đây đã bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo theo thời gian ...
Trí nhớ của Đường Vũ vẫn còn đọng lại trong bức tranh bị lu mờ, hai người vẫn còn trẻ như vậy, lúc này anh mới nhận ra thời gian... Không biết đều đi đâu rồi.
" Thật may là vẫn chưa quá muộn, cuộc đời không còn gì phải hối tiếc ...'
Sau một lúc
Mẹ anh cười nói: "Mẹ sẽ ra ngoài mua thêm đồ ăn, sau đó mời gia đình cô bác đến ăn tối và báo cho họ biết tin tức về sự an toàn của con. Nhất định hôm nay phải ăn mừng."
...
...
Bên ngoài tòa nhà số 29, Y Liên cùng mấy người đã chán nản chờ đợi.
Lúc này, Winnie đề nghị: "Lãnh ... Đội trưởng chắc cũng không nhanh ra ngoài đâu. Thay vì đợi ở đây, tốt hơn chúng ta đi làm 1 chút việc quan trọng đi."
Đang chơi bài với ba anh em nhà Tạp Môn, dưới sự hợp tác ngầm và liên thủ của họ, Tạ Y, người đã mất rất nhiều nguyên tinh bỗng nhiên lên tinh thần, “Không chơi bài nữa, đi làm việc quan trọng hơn. .. Mà việc quan trọng là gì? "
Winnie đi tới đi lui vài bước, ôm lấy hai tay, đem trước ngực thoáng nâng lên.
"Mặc dù có thể chúng ta ở đây không lâu, liền sẽ trở về nơi ẩn nấp, nhưng theo tính cách của đội trưởng, khẳng định sẽ đem 1 số nhân viên lưu lại nơi này đây để thực hiện các tình huống hoặc các nhiệm vụ khác. Dù sao sớm muộn gì cũng làm, bây giờ chúng ta có thời gian rảnh rỗi, trước tiên chúng ta hãy điều tra tình hình nơi ẩn nấp Lạc Hà rõ ràng, bao gồm việc phân bổ các lực lượng, lương thực và thiết bị khác nhau. "
"Ý này nghe hay đấy, chúng ta bắt đầu từ đâu."
Winnie hất tóc, suy nghĩ miên man, "Câu hỏi này, ờ ..."
Y Liên, người đã từng đến Lâm Đông, đã đưa ra một gợi ý đáng tin cậy, " Bình thường mà nói, các hiệp hội lính đánh thuê và thị trường buôn bán, hai nơi này tốt xấu lẫn lộn đối với việc tìm hiểu tin tức sẽ dễ dàng hơn."
"Tôi sẽ đến hiệp hội lính đánh thuê," Tạ Y nói, "Tôi quen thuộc với nơi đó. Tất cả những người lính đánh thuê đều là người tài và họ nói chuyện lại êm tai, tôi thực sự thích ở nơi đó."
"Còn thị trường giao dịch thì sao? Ai sẽ đi? Nhưng chúng ta phải giữ lại ít nhất một nửa nhân viên ở nơi này để bảo vệ sự an toàn cho đội trưởng."
"Tôi, tôi, tôi, tôi đi chít chít."
Một con chuột tre nào đó giơ tay lên, nhưng không ai nhìn thấy, vì vậy nàng chỉ có thể khó khăn nhảy lên để làm cho mình xuất hiện trong tầm nhìn của người khác.
Winnie quay đầu lại nhìn cô, và lắc đầu.
"Không được, ngươi cái này thân thể làm sao đi tìm hiểu tin tức? Ta nghĩ Tinh Linh, Tinh Nguyệt đi một chuyến, hay là để để cho 3 anh em tạp môn đi một chuyến, nếu không ta sẽ đi."
Phân công cuối củng hoàn tất.
Tạ Dịch ngâm nga bài hát nhỏ chậm rãi bước đi, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: " Đúng vậy, đi vào công hội lính đánh thuê, nhân tiện có muốn đăng ký một nhóm lính đánh thuê hay không?"
"Đăng ký? Dù sao cũng không tốn tiền, nhiều ít làm 1 chút là được."
...
...
Ánh chiều tà của mặt trời lặn dần buông xuống, mang đi 1 tia sáng cuối cùng.
Khu nhà ở cộng đồng số 5 phía Tây không có điện, chỉ cung cấp các dịch vụ như nước nóng trong khu vực cố định. Khi mặt trời lặn, toàn bộ cộng đồng dân cư dường như chìm trong bóng tối, chỉ có ngọn đèn dầu màu cam Ánh lửa đung đưa, mang chút ánh sáng.
Tòa nhà 29 phòng 0327.
Lúc này không khí sôi động hẳn lên, ngay cả các vùng lân cận đều nghe tin con trai nhà lão Đường từ các thành phố khác chạy đến nơi ẩn nấp Lạc Hà này.
Điều này thực sự tuyệt vời.
Hầu hết mọi người đều không biết nơi hoang dã nguy hiểm như thế nào. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng súng nổ ở phía xa, cũng như một số tin tức bình thường nghe được Nơi hoang dã thực sự là 1 địa phương ăn người ...
Xem ra, con trai của lão gia tử họ Đường rất đáng gờm.
Mức sống của gia đình họ có thể cao hơn ... hoặc thậm chí tăng lên 2 bậc.
Có một ao ước sâu sắc trong lời nói của những người hàng xóm này.
...
Trong phòng, chiếc bàn gỗ tròn duy nhất đang phục vụ các món ăn.
Bởi vì đồ dùng nhà bếp và đồ gia dụng tương đối khan hiếm, nhiều món ăn tương đối đơn giản, mặc dù vậy nhưng bàn ăn này cũng rất phong phú, không thiếu món thịt, đặc biệt nhất là món tôm hấp Bì Bì biến dị, chính là đặc sản nơi này người sống sót bình thường có lộc ăn no căng bụng. Cho dù như thế, cái bàn ăn đó cũng hao phí cũng không ít, nếu không phải anh vừa lấy ra nhiều nguyên tinh, mẹ anh cũng không nỡ, cũng mua không được nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Chẳng bao lâu, gia đình dì và gia đình chú đã đến đây.
Căn phòng chật chội đông người qua lại, có vẻ đông đúc nhưng trên gương mặt của mọi người lộ ra vẻ tươi cười.
Gia đình người dì cũng sống trong Cộng đồng Tây số 5. Một gia đình bốn người, ngoại trừ hai người lớn tuổi, cùng anh xem như bằng tuổi, còn có cô nhóc mới 5, 6 tuổi và 1 đứa nhóc vẫn như cũ là 1 tên giang hồ nhỏ.
Gia đình chú, vì anh họ tham gia quân đội nên được bố trí một dãy phòng trọ rộng 100 mét vuông, cuộc sống khá khẩm hơn.
Anh biết rằng chính ba gia đình đã giúp đỡ lẫn nhau, đặc biệt là người anh họ có địa vị trong quân đội, sống một cuộc sống có phần đàng hoàng trong thời kì tận thế này.
Đường Vũ quay lại nhìn anh họ đang ngồi ở một bên.
Anh ta có một khuôn mặt cường tráng, mái tóc dày và một thân hình thẳng tắp. Đây là anh họ của anh ta, Đường Dục, tên cũng tương đối gần giống nhau. Khi anh còn nhỏ cha mẹ anh gọi tên 2 người, anh bởi vì hay nghe nhầm mà không ít gây ra trò cười trong nhà.
Tuy nhiên, sau khi lớn lên, tiếp xúc ngày càng ít đi, gặp lại nhau thì cả hai cũng đều trưởng thành hơn rất nhiều.
Trong khi ăn uống và trò chuyện, Đường Vũ không tránh khỏi bị hỏi làm thế nào mà anh ta đến được nơi ẩn nấp Lạc Hà.
Anh chỉ có thể trả lời 1 cách qua loa.
Sau cùng, anh họ tôi có rất nhiều kiến thức và hiểu biết, nhưng anh cũng không có vạch trần, anh ấy chỉ hỏi: "Tôi không biết, em đang định làm gì trong tương lai, Vũ?"
"Làm cái gì?"
"Em có thể từ Lâm Đông đến Lạc Hà, tất nhiên thực lực cũng không cần phải nói, nhưng em cũng cần phải hoạch định lộ trình tương lai của mình, dự định làm phương diện kia sự nghiệp, ta dù chỉ là anh họ tốt xấu ở Lạc Hà cũng hiểu rõ, có thể tư vấn cho ngươi 1 chút. "
Người anh họ đặt đũa xuống, nói tiếp, "Người thức tỉnh không phải lo tìm việc làm, đặc biệt người thức tỉnh cường đại sẽ được nhiều lời mời chào. Để anh giới thiệu cho em một vài chỗ đại khái."
"Đầu tiên là công hội lính đánh thuê. Trở thành lính đánh thuê và tham gia một nhóm lính đánh thuê nào đó. Chắc có lẽ em cũng biết, ưu điểm của việc làm lính đánh thuê là sự tự do. Em có thể kiếm được nhiều hơn một mình, nhưng nhược điểm là gặp nhiều nguy hiểm hơn."
" Cái thứ 2 chính là quân đội. Quân đội gần đây đã thành lập Lực lượng đặc biệt thức tỉnh Tổ Long. Nó đang chuẩn bị mở rộng việc tuyển dụng người thức tỉnh. Ah Vũ, em có đủ thực lực, nếu gia nhập Tổ Long chắc chắn sẽ được trọng dụng. Anh hiện tại cũng là 1 thành viên của Tổ Long rồi, cá nhân anh hi vọng em cũng có thể gia nhập vào Tổ Long, nhưng anh cảm thấy điều đó phụ thuộc vào quyết định của Dì ...
Quả nhiên, mẹ Đường nhướng mày, "Gia nhập Tổ Long làm gì? Có nguy hiểm gì không?"
Người anh họ suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Tổ Long là một nhóm chiến đấu bao gồm toàn những người thức tỉnh. Miễn là thực hiện các nhiệm vụ như thăm dò, chém giết, bảo vệ, v.v., cháu không biết chính xác phải làm gì sau khi gia nhập Tổ Long. Nhiệm vụ của mỗi đơn vị khác nhau, nguy hiểm cũng có, nhưng quân đội hành động tỉ mỉ, mức độ nguy hiểm thấp hơn nhiều so với lính đánh thuê, phúc lợi cũng tốt hơn, có thể phân phối những trang bị mới nhất trong thời gian đầu. Khuyết điểm là cần phải tuân theo kỉ luật, muốn tự do là điều không thể... "
Anh họ còn chưa nói xong đã bị mẹ Đường từ chối.
Đường Vũ dở khóc dở cười, còn chưa bày tỏ ý kiến của mình, liền nuốt xuống cả những thứ muốn đưa cha mẹ đi, cũng không tìm được thời điểm thích hợp để nói ra.
Thực ra, cha mẹ đều là như vậy, không nghĩ đến việc muốn con cái thành đạt sự nghiệp lẫy lừng, chỉ muốn an toàn và sức khỏe là điều cần thiết.
Người anh họ tiếp tục:
"Người thức tỉnh có sức mạnh và làm một số công việc thể chất, cũng có thể kiếm được thu nhập khá, nhưng tất nhiên ... Với thực lực của Vũ, chắc chắn sẽ chướng mắt, trừ cái đó ra, có hai con đường võ quán và chấp nhận việc làm đặc biệt. "
"Cái gọi là công việc đặc biệt nói chung là làm bảo vệ cho những người giàu có. Đây là công việc lâu dài. Ở Lạc Hà không thiếu người có nhiều nguyên tinh, nhưng thực lực của bọn họ không đủ mạnh , chỉ là công việc này anh khuyên em đừng làm, theo anh biết thì làm việc trong ngành này khá lộn xộn, cấp trên đang có kế hoạch dọn dẹp và chấn chỉnh lại. "
"Cái kia võ quán. Võ quán thuộc về một thế lực tương đối đặc biệt. Không giống như nhóm lính đánh thuê và nhóm Tổ Long. Võ quán không cần thường xuyên hoạt động nơi hoang dã. Võ quán là nơi truyền thụ kinh nghiệm chiến đấu hay là nói kỹ xảo chiến đấu . Lâu lâu, võ quán sẽ tổ chức ra ngoài nơi hoang dã để trải nghiệm và để học viên chiến đấu với ma thú. Lúc này cần phải có người hướng dẫn đi theo để đề phòng tai nạn ... Đây cũng là lý do võ quán chiêu mộ người thức tỉnh. "
Theo mô tả này, công việc của võ quán khá an toàn.
Hầu hết võ sinh đều không mạnh, cái gọi là kinh nghiệm thực chiến cũng là trò chơi truy bắt, đánh nhau với những con ma thú cấp thấp, đối với Đường Vũ mà nói chẳng có tí gì nguy hiểm ... a!
Đường Vũ lắc đầu, đột nhiên phát hiện mình đang bị cho vào hố, liền so sánh ưu nhược điểm của các hướng phát triển khác nhau của Thức tỉnh.
Hắn dù gì cũng là lãnh chúa Đường , tiền không thiếu, cao thủ nhiều như mây, mỗi phút anh kiếm cả triệu, còn là cao thủ, vậy thì muốn tìm công việc gì nữa!
Nhưng mà anh vẫn chưa tìm ra cách giải thích cho những điều này, vì vậy anh chỉ có thể tiếp tục mỉm cười.
Nụ cười lộ rõ vẻ bất lực.
Lúc này, ở bàn bên kia, em họ Trần Hiểu Gia đang nhai thức ăn, miệng phồng lên, mơ hồ nói: " Ngô Quán, món này ngon. Béo ... khụ khụ," cô đem đồ ăn nuốt xuống, " Anh họ, tại sao anh không đến Chấn Thiên Võ Quán của chúng em đi, em đang học tại Chấn Thiên Võ Quán."
" Trước không đề cập những chuyện này, nhưng là," Đường Vũ vẻ mặt nghi hoặc, " Tại võ quán có thể học tập được cái gì sao? Người thức tỉnh thực sự đáng lẽ phải ở nơi hoang dã chém giết mới có kinh nghiệm chứ?"
"Chiến đấu trong bên ngoài dã ngoại là tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu, còn ở trong võ quán học kỹ năng chiến đấu. Những võ quán này khác với trước tận thế, rất nhiều trong số đó đều có tư liệu thực tế." Đường Dụ biến thành hướng dẫn viên giải thích. "Thực ra, Tổ Long cũng có người huấn luyện viên đang dạy một số kung fu thực thụ, nhưng do nguyên tắc bảo mật nên anh không thể nói quá nhiều. Tóm lại, võ quán khó mà nói, nhưng những võ quán lớn còn tính là hợp qui ”.
Em họ Trần Hiểu Gia gật đầu như gà mổ thóc.
Nàng tiếp tục lời nói của Đường Dụ: "Không chỉ vậy, võ quán tập luyện võ thuật không phải ai cũng có thể vào được. Cần phải làm thẻ hội viên và đóng phí hội viên đắt đỏ mới được học tập và rèn luyện tại võ quán học tập huấn luyện. Tất nhiên, một số học viên có thiên phú, võ quán sẽ giảm chi phí hoặc hoàn toàn miễn phí giống như em nè "
Nàng thể hiện vẻ tự hào như một con thiên nga trắng, "Bây giờ em được hưởng chế độ thành viên cao cấp và nó hoàn toàn miễn phí, nhưng trong tương lai, khi em có sức mạnh của người thức tỉnh cấp 3, em sẽ cần phải thay võ quán làm việc, làm người hướng dẫn bảo vệ cho học viên ... "
Mà, việc này tương đương với việc công ty ủy thác cho trường đại học đào tạo, sinh viên và công ty ký hợp đồng làm việc sau khi tốt nghiệp.
Đường Vũ suy nghĩ
Đây là sự đầu tư trước của võ quán, xem ra đứa em gái này có tài năng xuất chúng.
Quả nhiên……
Cô em họ vươn lòng bàn tay trắng nõn và mềm mại ra, lòng bàn tay là một hạt màu đen vàng, ngay sau đó, những cây non xanh non mềm mại nảy mầm và phát triển nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Đây là khả năng đặc biệt của em. Nó cho phép thực vật phát triển nhanh chóng và cũng có thể điều khiển những thực vật đang phát triển này. Ngay cả Anh Vũ cũng không có khả năng đặc biệt nào."
Cô mở to mắt nhìn Đường Vũ, "Anh Vũ, anh đã thức tỉnh cấp 4 rồi, anh có năng lực gì đặc biệt không?"
Trần Hiểu Gia thức tỉnh cũng chưa có bao lâu, vẫn chỉ mới thức tỉnh cấp 1, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng thực lực của những người thức tỉnh khác.
Giống như lúc này, Đường Vũ ngồi ở trước mặt cô, khí tức bên đống lửa trong đêm đen, loại này bùng cháy rất mãnh liệt, mạnh hơn anh Dục đang ngồi bên cạnh, anh Dục cũng mới có thức tỉnh cấp 3 thôi.
——Đây là kỹ thuật mô phỏng khí tức mà Đường Vũ đặc biệt phát triển cho bản thân sau khi chấp nhận kế thừa nghề nghiệp của Ma kiếm sĩ và kết hợp các đặc tính nghề nghiệp của anh . Đôi khi nó vẫn có thể phát huy rất nhiều tác dụng.
Chẳng qua, trong cơ thể anh không có một chút hơi thở của người thức tỉnh, cũng không nhả ra được, nếu phải giải thích rất phiền phức.
Đường Vũ sờ sờ mũi, " Có là có, nhưng năng lực của ta khá đặc biệt."
"Đặc biệt? Loại nào, loại nguyên tố, loại biến hóa, loại tinh linh, loại hóa động vật, hay loại nào?"
"Cái này ... hẳn là một bộ phận đặc thù đi, có thể gọi là bộ phận kiến trúc."
Đường Vũ nói với giọng điệu không chắc chắn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất