Chương 215: Sự kiện giết người đoạt bảo
Một vài luồng ánh sáng lóe lên, một vài bóng người xuất hiện trong khu vườn hoa phía trước lâu đài.
Chỉ có Đường Vũ, Y Liên, Winnie, cùng Tạ Y trở về, những người khác tạm thời ở lại Lạc Hà trong thời gian này để hỗ trợ, trước khi tuyển dụng những người đáng tin cậy ở đó, những người theo dõi sẽ có một khoảng thời gian bận rộn ở đó.
Y Liên, Winnie và những người khác phải về sớm vì họ còn có việc trong lãnh thổ, mà những người ở lại Lạc Hà mang trách nhiệm còn nặng nề hơn.
Đường Vũ không phải là một ông chủ chèn ép nhân viên một cách mù quáng, anh ta đã hứa sẽ tăng lợi ích cho những người theo dõi, ngoài việc tăng lương, anh sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu cá nhân của những người theo dõi đi theo mình.
Ví dụ, đã đưa cho Y Liên hàng trăm cuốn sách trên trên mạng lưới, một số tài khoản trên mạng và 1 mạng đám mây lưu trữ nhất định ...
Để tìm được kênh dành riêng cho phụ nữ thích hợp với Y Liên, anh đã mất rất nhiều thời gian. Nhiều kênh trong đó anh kiếm được ở Lạc Hà, chỉ ở những nơi trú ẩn rộng lớn như vậy, anh mới có thể tìm thấy nhiều kênh tải xuống như vậy. Đổi thành trước kia anh đọc sách mà tải xuống ? Bộ nhớ đệm? Điều đó không tồn tại.
Có điều.
Vốn tưởng rằng hiện tại không có Internet, cho dù có thể tìm thấy một ít trong quá khứ, cũng không có gì cập nhật, cho dù ngàn năm thay đổi cũng không thể nào lay động Đại Thần, ngay cả tận thế như vậy còn phải bận bịu đối kháng với nó, cũng không thể nào làm không công như vậy.
Nhìn thời gian cập nhật của hàng trăm cuốn sách trên kệ sách, Lãnh chúa Đường đã rất u sầu hơn một tháng trước.
Làm thế nào anh sống sót khi không có gì để giải trí?
Nghĩ về điều này, có lẽ cần phát triển một số dự án giải trí trong lãnh địa để đáp ứng nhu cầu của những người sống sót không có nơi nào để giải tỏa, cũng nhân tiện ... thêm một phần thu nhập cho lãnh thổ.
"Những thứ này sau này có thể xem xét."
Những người theo dõi khác, chẳng hạn như N + 1 bộ phụ kiện tùy chỉnh Winnie, không mặc quần áo có kiểu cách giống nhau.
Cung cấp cho Tạ Y nhiều nhãn hiệu thuốc lá.
Ba anh em Tạp Môn cũng có được đồ uống yêu thích của mình.
Những tín đồ ăn uống như Tiểu Lật dễ dàng thỏa mãn.
Tinh Linh Tinh Nguyệt, không có mong muốn gì đặc biệt, chỉ có yêu cầu mở một phòng bói toán sau khi trở về lãnh thổ trong tương lai.
Đây đều là những vấn đề tầm thường, Đường Vũ sẽ đáp ứng từng cái.
"Nhắc mới nhớ, dù là mua thuốc lá, mua đồ uống hay mua sách, những thứ này dường như đại khái phương hướng xử lí để người khác đi làm... Như vậy, mình sẽ làm gì bây giờ?"
Đường đại gia, 1 Ông chủ tốt, 1 cấp trên biết lo nghĩ cho nhân viên, chìm trong suy nghĩ.
...
...
Với tư cách là giám đốc tận tâm của nơi trú ẩn, Đường Vũ lần đầu tiên đọc các báo cáo do Trần Hải Bình đệ trình về tình trạng gần đây của nơi trú ẩn.
Nhân tiện kí một số tài liệu quan trọng.
Đôi mắt cua anh bỗng nhiên ngưng tụ.
Đây là một báo cáo về các vấn đề có liên quan đến các nhà thám hiểm.
Với sự gia tăng của những người thức tỉnh ở Lâm Đông và sự gia tăng doanh số bán thiết bị, ngày càng nhiều vấn đề đã phát sinh.
Ở noi nào có người thì sẽ có phân tranh, chưa kể những người thức tỉnh, trong thời gian ngắn nắm giữ được lực lượng có chút bành trường căng như quả bóng.
Trong khoảng thời gian này, đội tuần tra đã giải quyết rất nhiều xung đột, có lúc hai đội đứng đầu ở Lâm Đông phát sinh xung đột, ngay cả thành viên của đội tuần tra cũng không ngăn cản được, cần phải có La Triết hoặc người theo dõi khác ra tay.
Ví dụ như trong quán bar bóng đêm, có không dưới mười người bị Lâm Lạc ném ra khỏi cửa.
Đường Vũ gọi điện cho Trần Hải Bình và hỏi chi tiết.
"Thực ra, đây đều là những việc nhỏ. Ban đầu, nhiều người thức tỉnh Lâm Đông đánh giá rất cao về bản thân. Họ coi thường hầu hết những người thức tỉnh yếu đuối ở nơi ẩn núp. Một số thậm chí còn cảm thấy rằng Thâm Lam thật may mắn khi tình cờ có được thanh trảm ma kiếm, mà không phải tự tay mình chế tạo ra.. "
Trần Hải Bình nói.
Đường Vũ âm thầm gật đầu, chuyện này cũng không có gì bất ngờ.
Những người thức tỉnh đến từ Lâm Đông, chỉ có một số người thực sự nhìn thấy họ trong bí cảnh xuất thủ, sau khi nghe tin tức không có thuyết phục nhiều cho lắm. Đó là điều anh không thể tránh khỏi, vì vậy anh đặc biệt yêu cầu La Triết phải quan tâm về những nhóm người thức tỉnh này.
Trần Hải Bình bình tĩnh lại và nói tiếp: “Thực ra đây chỉ là những chuyện nhỏ, giết vài người đem dọa cho họ sợ hãi, sau khi lộ ra nơi ẩn nấp thực lực.
Đám người thức tỉnh cao ngạo kia cũng bắt đầu kiềm chế, tần suất xung đột xảy ra tại nơi trú ẩn trong hai ngày qua đã giảm đi rất nhiều. "
"Nhưng những người thức tỉnh bị kiềm chế xung đột trong nơi trú ẩn, mà khi họ rời khỏi nơi trú ẩn, họ trực tiếp tiến hành sống mái với nhau ... Tôi đã thảo luận những điều này với Đội trưởng La. Về vấn đề này, chúng tôi rất không quản lí được. May mắn, các cuộc xung đột giữa những người thức tỉnh trong khu vực này không ảnh hưởng nhiều đến nơi trú ẩn, nhưng chúng tôi đã nhận được một số tin xấu trong hai ngày qua và phát hiện ra một số người thức tỉnh đang để mắt đến trang bị của chúng ta nơi này. "
“Để mắt tới?” Đường Vũ khó hiểu.
Lại còn có người thức tỉnh táo bạo như vậy sao?
Trần Hải Bình nghe ra ý tứ, lắc đầu, "Những người đó không có gan trộm cướp trong hầm trú ẩn, nhưng là bọn họ ngồi chờ ở bên ngoài hầm trú ẩn, nhìn những người vừa mới mua sắm trang bị không đủ lực lượng thực hiện các vụ giết người đoạt bảo vật. "
"Hơn nữa, nhóm người đó thực lực cũng không yếu, họ lang thang tự do trong tự nhiên và không bao giờ tiếp cận nơi trú ẩn. Đội tuần tra đã đi ra ngoài tìm một vài lần nhưng không có manh mối. Sau vài lần, nhiều đội yếu hơn đã hoảng sợ. Kết quả là, hiệu quả của công hội nhà thám hiểm trong việc hoàn thành nhiệm vụ đã bị giảm đi rất nhiều. "
Trần Hải Bình nói hết chuyện này 1 hơi.
Đường Vũ nhíu mày, chuyện này có chút nghiêm trọng.
Trong tận thế, những việc như giết người và cướp đoạt báu vật cũng không có gì hiếm, thậm chí chỉ là 1 cuộc cãi vã nhỏ đã biến thành những kẻ cầm vũ khí và chém người.
Một lời nói không hợp liền đổ máu.
Cho dù ở Lâm Đông hay Lạc Hà, những người lính đánh thuê đã chết trong tự nhiên, những người chết trong tay của 1 số người, không nhất thiết phải bị giết trong miệng của những con ma thú.
Ngay cả các quan chức cũng cảm thấy bất lực, việc quản lý một phần ba khu bảo tồn là điều không dễ dàng chút nào.
"Nhưng nhóm đó mục đích rõ ràng là nhắm vào một số đội có trang bị rune."
Những cuộc giết chóc và bảo vật thông thường không mang lại nhiều lợi ích.
Một nhóm đi săn có thể mang theo bao nhiêu thứ giá trị? Trừ khi người ta phát hiện ra một số khoáng sản quý giá, hoặc nổ ra xung đột đòi xác một con thú biến dị, ra tay giết người rồi cướp đoạt chiến lợi phẩm của đối thủ.
Tất cả những chuyện này ngẫu nhiên xảy ra, xác xuất phát sinh cũng không lớn
Những đội mua thiết bị rune trong lãnh thổ tương đương với việc mang theo hàng chục, thậm chí hàng trăm nguyên tinh trên người, vẫn sẽ bị nhóm người kia phát hiện.
Các đội này đều rời khỏi lãnh thổ một lần nữa, điều này tạo cơ hội cho những người kia lợi dụng giết người đoạt bảo vật.
Nếu chuyện này còn tiếp tục nữa, không có gì đảm bảo rằng những người khác sẽ không làm theo, khi đó, Thâm Lam sẽ không còn là một thị trường có thể mua bán công khai mà sẽ trở thành một chợ đen nơi các thương nhân đi vào lén lút giao dịch và rời đi.
Sự phát triển của toàn bộ lãnh thổ sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
"Vấn đề này phải được giải quyết càng sớm càng tốt, không thể để cho nhóm người kia tiếp tục ngang ngược điên cuồng vậy nữa!"
Trần Hải Bình khó xử, "Nhưng giám đốc, chúng tôi không thể tìm thấy nhóm người đó. Dù có cử đội tuần tra đi tìm kiếm khu vực gần đó, cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế tình thế ngang ngược như vậy. Đó không phải là giải pháp lâu dài."
"Tôi có cách để tìm những người đó, sau đó các người sẽ nghe theo sự an bài của tôi."
Đường Vũ trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn muốn cho nhóm kia biết tại sao hoa hồng lại đỏ như vậy!