Lãnh Địa Tại Mạt Thế

Chương 227: Khắc chữ

Chương 227: Khắc chữ


Những loại trái cây này, chủ yếu là táo, lê, cam, v.v., rất là phổ biến khi tận thế chưa xảy ra và không cần phải nói chúng hiếm đến mức nào sau khi tận thế xảy ra.
Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt từ đám đông.
Võ đường có quy định, sau khi khai mạc xong, mọi người có thể lên nhận hai quả trái cây.
Xem ra không nhiều lắm, nhưng những người sống sót vui vẻ không thôi
Họ không dám ăn những trái cây này mà cầm đi bán cho những người giàu có. Phiếu thực phẩm kiếm được có thể sống sót trong vài ngày.
Nếu không phải trước lối vào của võ quán, đứng đó là những người thức tỉnh trong bộ trang phục chiến đấu màu đen với khuôn mặc vô cảm, những người này chắc chắn không chịu nổi mà cướp giật những trái cây này.
Nhưng có ít nhất hàng chục người thức tỉnh đứng trước võ quán với tư thế oai nghiêm, với ánh mắt nghiêm nghị trước võ quán.
Những người sống sót bình thường không đủ can đảm để bước tiến lên
Dù sao thì sớm muộn gì cũng có thể lấy được trái cây nên không có gì phải vội.
Nhiều người tự an ủi mình, nhưng nhìn trái cây phơi dưới nắng như thiêu đốt mà lòng rỉ máu.
Võ quán cách đó hơn trăm mét.
Trần Hiểu Gia nhìn đám người đông đúc, khẽ mở miệng:
"Nhiều người quá đi!"
Bé gái mập mạp bên cạnh nhón chân, lau nước miếng không tồn tại trên khóe miệng, trên mặt viết lên 2 chữ "ao ước", "Tớ rất muốn, không, mà siêu muốn những trái cây đó lắm nha!"
"Anh họ tôi giàu thật đấy. Không, anh họ tôi thật là lợi hại. Chưa gì đã dời mười mấy rương trái cây ra ngoài rồi."
Cô nhìn xung quanh, đôi mắt rạng rỡ.
Trần Hiểu Gia bĩu môi, "Hùng! Thiến! Thiến! Đó là anh họ của tôi!"
“Biết rồi.” Cô bé mập mạp Hùng Thiến Thiến khoát tay áo, rồi lại quay đầu, “Này, đừng quên xin chữ ký anh họ của cậu cho tớ và tớ muốn một ít trái cây...”
Nàng mở ra một cái tay 5 ngón, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, lại duỗi ra một cái tay nữa, "Ít nhất là 10 quả trái cây đủ loại."
"Được rồi, được rồi, chút lấy cho ngươi 10 quả."
Trần Hiểu Gia vẻ mặt khó xử nhưng đành bất lực nói.
Kể từ khi sử dụng cuộn ma thuật giải quyết được con ma thú mạnh mẽ ngày hôm đó, nàng đã hiểu rõ ràng, anh họ của cô không phải người bình thường.
Thực ra, trước khi xảy ra sự việc đó, anh họ cũng đã kể lại cho tôi về hành trình trên đường mà họ gặp phải.
Gặp phải con quái thú giống như một tòa nhà khổng lồ ba tầng, bị xẻ làm đôi bởi 1 kiếm chém ra.
Giống như con thú là chúa tể bầu trời với đôi cánh sải rộng hơn mười mét, bị anh sử dụng cuốn trục tạo ra sấm sét đánh từ trên trời rơi xuống đất.
Những con ma thú bình thường gặp phải trên đường chả đáng quan tâm, chỉ mạnh mẽ nghiền ép chúng là được.
Những điều này……
Cô vốn dĩ không tin.
Nói chính xác hơn, cô cảm thấy rằng người anh họ của mình nói chuyện có chút hơi phóng đại, trong lời nói của anh dường như không phải là 1 đầu ma thú kinh khủng, mà là những quái vật nhỏ bé dễ bị ăn hiếp.
Mặc dù cô chưa bao giờ đến nơi hoang dã vào thời điểm đó, cô có thể nghe từ những người thức tỉnh khác mô tả về ma thú, ngay cả 1 số hội viên có thực lực tốt cũng phải cẩn thận khi ở nơi hoang dã.
Làm sao trong miệng của anh họ cô lại dễ dàng như vậy.
'Có lẽ anh họ tôi cố tình nói điều này để không làm cho cô và chú lo lắng. '
Hơn nữa, trước tận thế, anh họ tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, so với những võ sư như cao thủ thì khoảng cách xuất phát điểm là quá lớn.
Vốn dĩ cô nghĩ như vậy.
Kì thật cũng chả có gì sai.
Hầu hết các siêu cao thủ trong thế giới tận thế này, đều có lý lịch riêng, người bình thường dù có tư chất cao như thế nào, nhưng tính cách và kinh nghiệm chiến đấu đó cần phải trải qua thời gian rèn luyện, có người đã nắm bắt được cơ hội và đứng vững ở trong thời đại này.
Thật tiếc khi cô không nghĩ đến, mà cũng không có khả năng nghĩ tới, người anh họ của cô giống như 1 bức tường vững chắc.
Cho đến bây giờ, Trần Hiểu Gia vẫn chưa hình dung được những gì anh Vũ đã trải qua những gì lại trở nên mạnh mẽ như vậy.
Cô nhanh chóng dập tắt ý tưởng này, bây giờ cô chỉ muốn thật tốt ôm bắp đùi anh họ mình.
Cái gì Chấn Thiên võ quán, quên đi cho rồi!
Đại sư phụ Chấn Thiên không thể đối phó với thú biến dị, nhưng anh họ của cô thậm chí không cần phải lộ mặt. Khoảng cách xa xôi vô cùng, vậy mà thông qua anh chế tạo đạo cụ, liền đem đầu thú biến dị kia đốt chết tươi luôn rồi.
Sự chênh lệch về trình độ như vậy, bất cứ ai cũng có thể nhìn rõ được nếu người đó không bị mắc chứng bệnh suy giảm trí nhớ.
Những lời thảo luận của những người sống sót ở đằng xa lọt vào tai.
Trần Hiểu Gia cau mày, rất khó chịu mà bĩu môi, "Những người này sao lại nói chuyện như thế? Lấy trái cây của anh họ, không nói lời nào hay ho thì thôi đi. Cả đám như ước gì võ quán sụp đổ vậy!"
Bạn thân Hùng Thiến Thiến vểnh tai lắng nghe, gật đầu tỏ vẻ thông cảm: "Bạn nói đúng, cho nên bạn phải nói với anh họ của mình là không được phân phát hoa quả cho những người này. Không đáng đâu. Như tớ là người kiên định ủng hộ anh họ của bạn, nên hãy cho tớ nhiều 1 chút."
Nàng nói cảm thấy có chút đạo lí, gật đầu lia lịa.
...
...
Đường Vũ đương nhiên không quan tâm đến những bình luận của những người này.
Ngược lại anh còn cảm thấy đó là chuyện tốt.
Nếu như ngành võ không ế ẩm, những khách hàng tiềm năng được các trung tâm võ thuật khác chiêu mộ, thì làm sao mà anh ta kiếm tiền được?
Mà không nói những chuyện khác, nếu không phải vì sự sụp đổ của một số lượng lớn các võ quán, anh đã không thể tuyển được nhiều vệ sĩ có võ công cao như vậy cho võ quán.
Đường Vũ nhìn lướt qua những người thức tỉnh mặc quân phục trước võ quán.
Mỗi người trong số này đều có sức mạnh thức tỉnh cấp 3, rất nhiều người trong số họ từ võ quán Chấn Thiên nhảy qua.
Những người này khả năng làm việc là có, mặc dù không trung thành ngay sau khi tuyển dụng, nhưng những người này chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ bất cứ Tạ Y giao nhiệm vụ gì, tất cả bọn họ đều sẽ làm xuất sắc.
Bọn họ rất sợ mất công việc khó khăn lắm mới giành được.
Đại ca anh em nhà Tạp Môn bước đến bên cạnh anh, "Lãnh Chúa, sắp tới giờ..."
Pháo hoa nổ giòn giã, chiêng trống náo nhiệt.
Trên sân khấu buổi lễ, Tạ Y mặc một bộ vest đen và chải ngược đầu, giọng nói lớn của anh lấn át mọi thứ xung quanh, trực tiếp truyền đến tai của mọi người sống sót.
Anh nói rất nhiều lời giới thiệu về võ quán, mặc kệ người khác có nghe hay không, dù sao anh cũng quá nghiện làm người dẫn chương trình rồi.
"... Bây giờ, xin hãy vỗ tay, tôn vinh người chủ võ quán cường đại, lên đặt tên cho võ quán."
...
...
Xung quanh, nhiều người sống sót vẫn đang thắc mắc làm thế nào mà võ quán mới mở này thậm chí đến nay vẫn chưa có tên gì hết.
Liền nhìn thấy đám người áo đen thức tỉnh đứng ở hai bên, sau khi ngăn cách những người sống sót đông đúc, một thanh niên đi qua biển người, từ phía xa đi đến võ quán.
Đứng chắp tay phía sau, hơi ngẩng đầu, dường như anh đang suy nghĩ.
Lúc này, họ để ý thấy có một tấm bảng trắng bằng gỗ treo ngay trên cổng võ quán.
Không khỏi hơi nghi ngờ 1 chút.
Chẳng lẽ chủ võ quán tại trước mặt mọi người khắc tên võ quá?
Vậy người chủ võ quán này thật sự rất giỏi về thư pháp?
Mà viết chữ như thế để làm gì? Đây là nơi dạy võ thuật, chứ nó không phải để dạy thư pháp.
Họ không thể hình dung ra điều đó, nhưng điều đó không ngăn cản họ sự tò mò của bọn họ, tiếp tục quan sát
Một giây, hai giây, ba giây ...
Khu vực này được bao phủ tại phạm vi bên trong lãnh thổ.
Khi nhắm mắt lại, anh có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ xung quanh mình.
Đường Vũ giơ tay phải lên, duỗi ra một ngón tay, chỉ vào tấm bảng trống ở phía xa.
Trong cơ thể, nguyên lực nhanh chóng vận chuyển
Một inch của khí lực mờ mịt phát ra từ ngón trỏ tay phải đang duỗi ra!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất