Chương 228: Cực Hạn Võ Quán
Ngoài những người sống sót bình thường, bị thu hút bởi trái cây được võ quán phát miễn phí còn có những người thức tỉnh khác.
Hầu hết những người thức tỉnh này đều là lính đánh thuê, tiền không thiếu, không giống như những người sống sót trong bộ quần áo rách rưới không thể tìm được việc làm, hi vọng kiếm 1 chút đồ sinh hoạt sống sót qua ngày.
Họ và những người sống sót với nét mặt ước ao và vui mừng, đứng cách xa nhau, dường như đang theo dõi náo nhiệt.
Nhạc sôi động, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc ...
Đối với bọn họ mà nói, đây quả thực là một lần náo nhiệt hiếm thấy, trước tận thế náo nhiệt như vậy quá bình thường, nhưng hiện tại, cảnh tượng như vậy rất hiếm thấy.
"Võ quán này có chút thú vị, bọn họ trong thời gian này còn mở võ quán, trên tinh thần ta sẽ cổ vũ cho họ."
Một người đàn ông thức tỉnh mặc đồng phục chiến đấu làm bằng da động vật được chế tạo riêng với một chiếc lá phong đỏ vẽ trên ngực trái, nhướng mày và nói với vẻ thích thú.
Bản thân là lính đánh thuê, mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, họ sẽ phải nghỉ ngơi vài ngày. Điều này giúp giải tỏa những mệt mỏi trên tinh thần và thể chất, ngoài một số người điên ra thì không ai dám ở lâu ngoài nơi hoang dã, một khi tình trạng cơ thể không tốt rất dễ dàng chết.
Ngay cả một số người thức tỉnh rất muốn nhanh chóng cải thiện sức mạnh, họ cũng cần kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.
Mặc khác, nếu bạn ở ngoài nơi hoang dã không may mắn chết đi và số nguyên tinh bạn kiếm được rất nhiều còn không được tiêu, như vậy chẳng phải là tổn thất lớn sao?
Đương nhiên phải lựa chọn hưởng thụ mới đúng chứ.
Đáng tiếc là các khu vực giải trí trong nơi ẩn nấp còn thiếu thốn.
Một số người trong số họ đến quán bar để say xỉn, một số chơi một số trò chơi độc lập trước ngày tận thế trong các quán cà phê Internet, một số cảm thấy buồn chán và chơi các trò chơi bài khác nhau.
Phải nói rằng nơi được yêu thích nhất trong giới lính đánh thuê là Phố hoa say ...
Thật không may, hàng tốt cũng không hề rẻ.
Cũng có một số lính đánh thuê lựa chọn tập luyện trong võ quán.
Tập thể dục có thể cải thiện thể chất của một người. Đây không phải là bí mật gì ở Lạc Hà, mức độ cải thiện đáng kể so với sự cải thiện mà mọi người trong quá trình tập thể dục trước khi tận thế.
Nhưng, đối với hầu hết những người thức tỉnh, mức độ tăng như thế vẫn còn quá chậm.
So với sự chuyển đổi cấp độ sinh mệnh do hấp thu linh hồn lực mang lại, so với cảm giác vô cùng dễ chịu từ bên ngoài vào bên trong khi đột phá, loại kia rèn luyện còn quá chậm.
Đối với nhiều người thức tỉnh cao cấp cơ sở vật chất của võ quán giống như một món đồ chơi, mỏng manh và không thể giúp đỡ quá trình tập luyện của họ.
Chỉ những người thức tỉnh thiếu kỹ năng chiến đấu mới cần cải thiện bản thân trong võ quán.
"Làm sao một thói quen có thể thay đổi được so với kinh nghiệm chiến đấu của chính bản thân có được từ cuộc chiến giữa sự sống và cái chết."
"Chỉ có những bé gái mới cần học kung fu ở một nơi như võ quán! Đàn ông thực thụ đều được hình thành từ biển máu trong núi xác chết!"
Người thức tỉnh trên ngực vẽ một chiếc lá phong đỏ, trong lòng mang theo khinh thường liếc mắt một cái.
Quay đầu lại tiếp tục xem buổi biểu diễn khai trương, tuy rằng coi thường lí thuyết của vĩ quán, khai giảng cũng không tệ, còn có hoa quả miễn phí cho người ta ăn, thậm chí chẳng tốn gì cả.
Lúc này
Hắn nhìn thấy chủ võ quán bước lên phía trước.
Dáng vẻ còn rất trẻ, không thấy được khí chất của cao thủ, thế nhưng chủ võ quán cũng không giống như sư phụ trung tâm võ quán, sư phụ trung tâm võ quán mới là người mạnh nhất, chủ võ quán chỉ là trên dnah nghĩa đại biểu cho võ quán mà thôi.
Người thanh niên này có thể là con của 1 vị cao tầng Lạc Hà nào đó.
'Có lẽ chỉ để xuất hiện vậy thôi. '
Lính đánh thuê Lá phong đỏ thầm nói trong lòng.
Lúc này, chủ võ quán đứng trước cửa bỗng nhiên chỉ tay hướng về tấm gỗ bảng hiệu trống không kia.
Một đạo khí kình hơi mờ phun ra từ ngón trỏ.
Giống như một luồng ánh sáng, lóe lên và rơi trên tấm bảng trống.
Ở trong tưởng tượng của mọi người, bảng hiệu sẽ bị luồng khí kình đó đánh cho vỡ nát, nhưng không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Khi một đạo khí kình hạ xuống, một nét vẽ mạnh mẽ liên tục khắc lên trên tấm bảng.
Vị võ sư trẻ tuổi đứng cách cổng không xa, đám người xung quanh bị hộ vệ áo đen ngăn cản, tạo thành một khoảng không gian rộng lớn.
Anh thờ ơ, một tay đưa ra sau, tay còn lại giơ lên.
Đôi mắt anh rơi vào tấm bảng, như thể không có gì khác trên thế giới này.
Tay áo bồng bềnh.
Ngón trỏ hơi run.
Hết viên này đến viên khác, khí kình bắn ra như một khẩu súng máy.
Chỉ trong vài giây, anh đã khắc hai ký tự lớn trên tấm bảng!
Những người sống sót xung quanh há hốc miệng ngạc nhiên.
Đồng tử của lính đánh thuê Lá Phong Đỏ đột ngột co rút lại.
Hắn biết mình đã nhìn lầm, vị chủ quản trẻ tuổi này, dù có phải là con của một vị cao tầng nào đó hay không, bản thân hắn cũng nhất định phải là cao thủ.
Chỉ riêng lực lượng điều khiển này thôi cũng đủ để anh kinh ngạc.
Anh chưa từng thấy người nào có thể sử dụng năng lực đặc biệt tinh xảo như vậy, liền có thể khắc chữ ở giữa không trung mà bảng hiệu không có gì xảy ra, rất nhiều người năng lực chỉ việc điều khiển năng lực thôi cũng đã vô cùng khó.
Ngay cả người đứng đầu Lá phong đỏ của họ cũng không thể làm được như vậy.
"Lực điều khiển quả thực rất mạnh, nhưng cái này sức mạnh cũng không thể như nhau. Về việc chiến đấu, chỉ huy của mình cao hơn." Hắn lẩm bẩm.
Trong lòng hơi chút rung động, nhưng không chịu thừa nhận thất bại.
……
……
Sau khi khắc tên cho võ quán, Đường Vũ cũng rơi vào cảm giác thần bí khó hiểu ở bên trong.
Cảm nhận về mọi thứ xung quanh có nhiều màu sắc hơn.
Về việc điều khiển lực lượng của bản thân cũng đã có một bước tiến mới.
【 Đinh! Độ phù hợp với lãnh thổ tăng lên 10%. 】
Đường Vũ giật mình, từ bên trong cảm giác thần bí lui ra ngoài.
Anh đã tìm ra cách để lãnh thổ của mình tăng lên cấp độ thứ năm.
Nhìn lên một lần nữa, hai chữ giống như rồng bay phượng múa trên tấm bảng, hiện ra trong tầm mắt.
Cực Hạn!
Hắn há miệng, môi mở ra khép lại, nguyên lực rót vào trong giọng nói truyền ra.
Nó không có vẻ gì là nghe nhói tai, nhưng lại có thể truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng.
"Con đường của võ thuật là vô tận. Chúng ta luyện tập võ thuật, để trở nên mạnh mẽ hơn, để tăng cường bản thân, đạt tới cực hạn, thậm chí ... để phá vỡ giới hạn!"
"Do đó tên võ quán là Cực Hạn Võ Quán!"
"Võ quán bắt đầu mở cửa. Tất cả cơ sở vật chất trong hội trường đều có thể sử dụng miễn phí trong vòng ba ngày. Hiện tại ai quan tâm có thể ghé vào thăm võ quán và trải nghiệm."
Đường Vũ nói xong liền xoay người rời đi.
Bỏ lại phía sau nhiều người sống sót khó hiểu.
Nhưng không ai biết rằng, chính xác điều khiển nguyên lực ra khỏi cơ thể, tích hợp lực vào giọng nói...
Làm cho lực lượng tinh thần của Đường Vũ đã cạn kiệt.
Nguyên Lực cũng tiêu hao khá lớn
Bây giờ, anh chỉ muốn yên tĩnh 1 mình thôi.
……
Ở màn khai trương lần này, những người sống sót từ lâu đã không thể kiềm chế được mà tràn về phía trước, nếu không có mấy chục vệ binh thức tỉnh giữ gìn trật tự thì hiện trường đã hỗn loạn từ lâu rồi.
Một số người sống sót nhận được trái cây vui vẻ không có hứng thú gì đi thăm quan võ quán, nhưng những cảnh tượng mà bọn họ nhìn thấy hôm nay, đặc biệt là vị chủ võ quán, không khí bị ngăn cản có thể khắc chữ được, quả thật ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Nóng lòng muốn đi tìm người khác để khoác lác chuyện này.
Tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu này.
Bạn có thể ... chứng kiến được nó không? !
Người thức tỉnh lại khác, tự chủ, là người tử tế đương nhiên không thể tranh đoạt chút hoa quả đó như những người sống sót bình thường.
Vốn dĩ đa số lính đánh thuê đều không có hứng thú với võ quán, tức là chỉ đến tham gia cuộc vui, nhưng sau khi nhìn chủ võ quán làm 1 màn kia...
"Đi 1 chút thử xem, dù gì chúng ta cũng nhàn rỗi, không bằng chúng ta vào thăm quan 1 chút."
"+1, tôi bỗng nhiên có chút hứng thú với võ quán này. Vì miễn phí trong ba ngày, không bằng chúng ta vào trải nghiệm thử xe, võ quán này có gì khác biệt so với các võ quán khác."