Chương 256: Đột phá trong chiến đấu, đây không phải đãi ngộ nhân vật chính sao
Đường Vũ bước khỏi tế đàn, giẫm lên mặt đất cát mềm.
Đưa mắt nhìn qua xung quanh vẫn là hố sâu còn sót lại sau vụ nổ lúc nãy, lúc trước màu đỏ sẫm còn đang lan rộng, vết nứt đen kịt, tất cả đều biến mất, chỉ có thể mơ hồ phân biệt, nơi gần tế đàn chính là hố đá vụn, thiếu đi 1 ít.
Nhìn qua hố sâu có chút trơn nhẵn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những tảng đá nhỏ vỡ vụn, lăn xuống khỏi mép hố.
" Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, ai có thể nghĩ rằng vừa rồi, có một cái khe nứt vực sâu suýt chút nữa xuất hiện ở đây?"
Đường Vũ lắc đầu thở dài.
Ngay cả khe hở vực thẳm cũng có thể tạo ra sao, điều này cũng làm anh không có nghĩ qua ... Nói như thế cũng không đúng cho lắm, dù sao thì những bộ xương đó cũng đâu phải là con người.
Chẳng qua, anh cảm thấy thế giới này ngày càng hỗn loạn.
Lúc này, Y Liên mặc một chiếc váy bồng bềnh, từ xa đi tới.
"Xin lỗi, đã để cho hắn trốn thoát."
Cô cúi đầu, không giấu được vẻ chán nản.
Đường Vũ ngơ ra, nhìn Y Liên với vẻ mặt mệt mỏi, anh vỗ nhẹ lên đầu cười nói với cô: " Làm gì xảy ra chuyện lớn nào đâu, bộ xương kia, nếu xét về thực lực thì mạnh hơn em tới 3 cấp. Có thể ngăn cản được đối phương đã giỏi lắm rồi.
" Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta ngăn cho không gian thông đạo không được hình thành, nhưng không ngờ bộ xương kia lại quyết đoán đến như vậy, nhìn thấy tình thế có biến hóa, lập tức thoát thân ngay
Y Liên chau mày, "Nhưng ... bộ xương kia rất mạnh, lại còn biết cách ẩn nấp giữa loài người. Bây giờ, để cho nó chạy thoát được, nhất định về sau sẽ rất phiền phức."
“Đúng rồi.” Y Liên lấy ra một chiếc xương ngón tay màu đen, đầu xương ngón tay vẫn còn dính vế băng hoa màu xanh, cô nhìn hai chị em Tinh Linh, Tinh Nguyệt, “ Với cái này, 2 cô có thể tìm được vị trí của tên xương khô kia không?
Tinh Nguyệt cầm lấy xương ngón tay, còn Tinh Linh lấy ra một quả cầu pha lê to bằng nắm tay, hai tay không có áp sát mà quả cầu pha lê lại lơ lửng giữa lòng bàn tay.
Cô nhắm mắt lại, quả cầu pha lê phản chiếu hình ảnh xương ngón tay đen nhánh.
Một lúc sau, Tinh Linh mở mắt ra nói: " Bộ xương đó ... à, bói toán ra vị trí gần đúng. ..."
Cô nhón chân lên, lấy ngón chân làm trục, quay sang phải khoảng sáu mươi độ, giơ ngón tay chỉ về phương xa " Đâu đó ở hướng này, tôi có cảm giác rất xa, từ nơi trú ẩn đến đó khoảng 20 km. Tôi không thể tìm được vị trí cụ thể của bộ xương đó. "
Đường Vũ bất ngờ.
Từ lúc bộ xương nhìn thấy tình huống biến hóa rồi chạy trốn, chưa tới 1 phút đồng hồ mà chạy xa như vậy sao?
" Có thể là 1 loại vật phẩm bảo vệ nào đó giúp dịch chuyển xa như vậy, nhưng tên kia cũng chơi không đẹp cho lắm, không phải hắn phóng ra khí tức thức tỉnh Giai đại viên mãn hay sao? Theo kịch bản thường thấy, bạn của hắn vừa bị giết, không phải liều mạng trả thù sao? '
Hắn có chút buồn cười, “ Thôi bỏ đi, khoảng cách xa như vậy, cho dù chúng ta có tìm được cũng vô dụng, cứ giao mấy chuyện đau đầu này cho quan chức Lạc Hà giải quyết đi, về sau chúng ta chú ý 1 chút ở hướng đó. Nhân tiện, đem đoạn xương ngón tay này bảo quản cho tốt, thỉnh thoảng lấy ra bói toán 1 chút cũng cần thiết lắm ”.
Tinh Linh gật đầu, lấy ra một chiếc hộp đựng đồ bằng pha lê, đem đoạn xương ngón tay bỏ vào trong đó.
Ở bên kia tế đàn, tiếng la mạnh mẽ của Tạ Y truyền đến, "Quán chủ, ngài nhìn xem, tôi vừa tìm được thứ tốt đây nè."
Đường Vũ theo tiếng âm thanh phát ra nhìn qua, lúc này Tạ Y cháy đen thui, tóc dựng thẳng đứng nhìn giống như 1 tên sát nhân giả danh trí thức, trên tay cầm một vật phẩm màu trắng bạc chạy tới.
Giống như 1 con tinh tinh thoát ra khỏi sở thú.
Đường Vũ kìm nén bực bội trong lòng, Tinh Nguyệt bên cạnh cũng đã bật cười thành tiếng, ngay cả Y Liên và Tinh Linh khóe miệng cũng giật giật, vẻ mặt ngượng ngùng nhưng muốn cười.
Tạ Y hét lên " u, shit ", lấy ra một chiếc lược từ trong túi áo, chải chuốt đàng hoàng lại, nhưng mái tóc dựng thẳng đứng, chải cách nào cũng không bình thường lại được.
Đường Vũ không khỏi đưa tay sờ sờ tóc của mình ... Cũng may không có chuyện gì.
Người đi theo anh đến tế đàn, chỉ có anh, Tạ Y, còn có những người theo đuổi khác như Tiểu Lật, Tinh Linh, Tinh Nguyệt và Winnie chạy đến hỗ trợ họ, còn những người bảo vệ thành phố cũng không tiến về phía trước.
Anh được số 1, số 2 bảo vệ.
Căn bản cũng không có chịu tổn thương gì.
Dáng vẻ không còn ngầu như lúc trước, áo choàng bị đốt cháy mất 1 nửa, Tạ Y trông thê thảm vô cùng, nếu không nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Vũ thiếu chút nữa không có nhận ra.
…… Đây là Tạ Y , ngày bình thường mặc âu phục phải soi gương nhìn cho bảnh bao ư?
Bên cạnh việc Winnie liên tục sử dụng phép thuật để chữa lành vết thương cho Tạ Y. Ừm, vết thương không nghiêm trọng gì. Theo yêu cầu mạnh mẽ của Tạ Y, hào quang chữa bệnh của Winnie chủ yếu tập trung vào đầu, với mục đích làm cho tóc đang dựng đứng trở nên mềm mượt lại, thuận tiện chữa lành bộ da đang bị cháy đen luôn.
Lúc này Đường Vũ mới chú ý tới xương bàn tay màu trắng bạc mà Tạ Y đang cầm trong tay, nhất thời trừng to mắt, "Đây là..."
“Chính là cái bàn tay kia.” Tạ Y 1 bên chải đầu, 1 bên đưa cánh tay kia lên “ Bàn tay xương trắng vươn ra ngoài từ bên trong vết nứt, khí tức lúc đó, xém chút nữa dọa tôi sợ ngất đi luôn rồi.”
" Ta nhớ bàn tay kia cũng lớn lắm đấy mà..."
Lúc đó, vết nứt dài khoảng 20 đến 30 mét, rộng 7-8 mét, hình ảnh bàn tay xương trắng bạc chói mắt, chiếm khoảng một nửa kích thước của cái thông đạo kia, anh còn tưởng bộ xương trắng kia quá lớn nên không có từ thông đạo đi ra trước tiên được. Hiện tại suy nghĩ lại, chắc là có hạn chế nào đó.
Đường Vũ cầm lấy bàn tay xương trắng bạc, trong lòng chìm xuống, với thực lực thức tỉnh cấp 5 đỉnh phong ... Không phải, hiện tại thức tỉnh cấp 6, suýt chút nữa anh không cầm nổi bàn tay xương lên được.
Trong khi đó, anh lấy ra 1 thanh trường kiếm được tích hợp rune cấp cao, chém 1 nhát xuống bàn tay, không có bất cứ vết chém nào xuất hiện trên bàn tay đó.
Một bên nhớ lại sự biến hóa của cơ thể.
Đường Vũ cũng không có nghĩ tới, đang lúc chiến đấu lại đột phá, chuyện kỳ bí như vậy lại phát sinh trên người của mình.
Mơ hồ nhớ ra, vừa rồi lời nhắc nhở của hệ thống vang lên?
Cảm giác hệ thống này ngày càng ngày không có cảm giác tồn tại.
Ý niệm điều khiển hệ thống, mở ra màn hình hệ thống xem nhật kí.
Xoát
Ánh mắt của anh nhìn về tin nhắn cuối.
【 Đinh! Mức độ phù hợp lãnh thổ đã được tăng lên 20%, đã đáp ứng được yêu cầu nâng cấp lãnh địa. 】
Hèn chi anh cảm thấy việc điều khiển các kiến trúc tạm thời thuận tay ghê, thậm chí anh còn có cảm giác có thể điều khiển các mũi tên và vỏ đạn đã phóng ra 1 cách tinh vi hơn, thời gian xây dựng các kiến trúc so với lúc đầu nhanh hơn 1/3.
Cũng không biết anh có thể điều khiển các lãnh thổ và các tòa kiến trúc hệ thống có thể đạt tới trình độ như thế nào sau khu mức độ phù hợp với lãnh địa tăng lên 100%.
" Chắc còn có những thay đổi khác nữa. Khi nào có thời gian rảnh, mình sẽ thí nghiệm sau, hiện tại mình cũng đã đột phá đến thức tỉnh cấp 6. Trong tương lai, sức mạnh của mình đã được cải thiện đáng kể. Trong khoảng thời gian từ cấp 6 đến cấp 9, đó là giai đoạn Tố Thể Cảnh, cường độ thân thể sẽ tăng lên rất nhiều, chống đạn chỉ là vấn đề nhỏ. Giai đoạn này cũng là giai đoạn dùng tiền nhiều nhất khi sử dụng thuốc " rèn luyện cơ thể" cao cấp nhất. '