Lãnh Địa Tại Mạt Thế

Chương 259: Giao lưu giữa các học viên

Chương 259: Giao lưu giữa các học viên


Lưu Sơn chắp 2 tay đứng trước cửa võ quán, không nói gì nữa, ánh mắt kiêu ngạo nhìn qua toàn trường.
Những lời này không gửi thông điệp đến những người thức tỉnh yếu ớt ở đây.
Hắn đang chờ, chờ các vị cao thủ võ quán Cực Hạn, thậm chí chủ võ quán Cực Hạn này.
Trong khoảng thời gian này, việc kinh doanh võ quán của họ, ban đầu bị ảnh hưởng bởi sự kiện 'võ quán Chấn Thiên' kèm với võ quán Cực Hạn nổi lên nhanh chóng, khách hàng vốn thuộc về bọn họ lại bị chia sẻ không ít.
Ngay cả vị trí lãnh đạo ngành võ quán cũng bị uy hiếp.
Nhiều ý nghĩ khác nhau lóe lên trong lòng của Lưu Sơn.
Nghe đồn, các sư phụ võ quán Cực Hạn thực lực không hề yếu, mà người trẻ tuổi chủ của võ quán lại lấy ngón tay xuyên qua tầng không khí để khắc chữ, làm không ít cao thủ cũng phải khiếp sợ.
Trong trường hợp này, anh là sư phụ duy nhất dẫn đội đi đến phá quán, tựa hồ nghe không có lí trí cho lắm.
Nhưng
Lần này, họ muốn tiến hành giao lưu giữa các học viên, chứ không phải giao lưu giữa các sư phụ.
Người võ quán " Nhất Kích" đã tiến hành điều tra chi tiết, cơ sở thiết bị của võ quán Cực Hạn giúp ích rất nhiều cho việc nâng cao thực lực của bản thân, ngay cả anh cũng nóng mắt nữa mà.
Nhưng võ quán Cực Hạn thành lập được bao lâu? Những học viên này đã được huấn luyện trong bao lâu? Có thể cải thiện được bao nhiêu trong thời gian ngắn như vậy?
Ngược lại, những học viên trọng yếu của họ được bồi dưỡng kĩ càng, lại là con át chủ bài của võ quán " Nhất Kích" trải qua sự dạy dỗ tận tình của các sư phụ, bọn họ đã học được phương pháp nạp khí. thậm chí còn học được phương pháp tu luyện thực sự. Mỗi người đều nắm giữ thuần thục 1, 2 kĩ năng võ thuật ...
So với những người thức tỉnh chỉ biết dùng sức mạnh không thôi, Lưu Sơn trong lòng tràn đầy tự tin vô cùng.
Rất ổn định, không hoảng loạn chút nào!
Ngay cả khi tình huống bất ngờ xảy ra và nổ ra cuộc chiến đấu giữa các sư phụ, dù lúc đó anh có bại trận cũng chẳng có ảnh hưởng gì nhiều.
—— Thực lực của Lưu Sơn bị xếp vào hàng thấp trong số các sư phụ của võ quán " Nhất kích", nếu thua cũng không thể đại biểu võ quán " Nhất Kích" không bằng võ quán " Cực Hạn.
Đây chính là nhiệm vụ đập phá quán, cho nên chỉ có duy nhất hắn dẫn đội lần này.
Mặt khác, giữa sư phụ và võ quán có mối quan hệ bình đẳng, ngay cả chủ của võ quán cũng không đủ tư cách để ép võ sư làm những việc mà họ không muốn làm.
Bên trong võ quán Nhất Kích, hầu hết đều là các sư phụ điên cuồng tu luyện, ngoài việc dạy dỗ các học viên theo qui định, họ không muốn quan tâm những chuyện tạp nham này.
" Nhưng mà..."
Lưu Sơn cười cợt "Tất cả đều tự cao tự đại, tự cho mình là đúng , thế nhưng không biết hành vi như thế ngu xuẩn lắm sao Nếu không có chuyện này, việc tốt như vậy sao có thể rơi xuống đầu mình được."
Chuyện này anh biết rất rõ ràng, một số sư phụ không muốn hợp lực và tham gia vào những trò mèo này, mặt khác, họ cũng lo lắng rằng nếu mình bị đánh bại trong trận chiến với những sư phụ võ quán Cực Hạn, danh tiếng của họ sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng Lưu Sơn, thấy anh giống quan tâm đến danh tiếng không.
Danh tiếng làm gì? Có mang lại lợi ích thực tế nào cho anh không.
Chủ võ quán " Nhất Kích" đã hứa hẹn, lần đạp phá quán này diễn ra suôn sẻ, chỉ cần anh có thể kéo khách về võ quán, chắc chắn sẽ có nhiều tài nguyên hơn. Nếu tính lương theo tuần của võ quán mà nói, lương của anh sẽ gần với đại sư phụ của võ quán.
Thậm chí.
Chỉ cần anh có thể lấy được công nghệ chế tạo thiết bị của võ quán Cực Hạn, ông chủ của võ quán " Nhất Kích" hứa sẽ chia cho anh 10% cổ phần của võ quán.
Hai mắt Lưu Sơn đỏ lên.
Kẻ mạnh muốn gì cần phải tranh thủ, cơ hội ngay trước mắt, chả có lí do gì mà không tiến lên tranh giành!
Chỉ cần có đầy đủ tài nguyên, thực lực của anh thậm chí có thể vượt qua những người đó và trở thành cao thủ của võ quán Nhất Kích!
……
Hội trường tầng một của võ quán im phăng phắc.
Huấn luyện viên ở đây bị khí tức của Lưu Sơn làm cho hoảng sợ, hộ vệ võ quán cũng không dám lao lên, chỉ có thể để mắt tới những người võ quán Nhất Kích đồng thời nhanh chóng phái người đi thông báo võ quán cao thủ.
... Điều này cũng không cần thiết cho lắm
Âm lượng lời nói của Lưu Sơn, nhằm làm cho tình cảnh trở nên lớn chuyện hơn, như vậy học viên võ quán Nhất Kích thắng lợi vẻ vang, mới có thể có nhiều khách hàng tiềm năng nhìn thấy cảnh này ở trong mắt.
Không bao lâu, Tạ Y, người phụ trách võ quán hôm nay, không cần phải vội đi xuống.
Những người thức tỉnh được huấn luyện trên tầng hai của võ quán.
Ngay tại tầng ba và bốn, khu huấn luyện nâng cao, những người thức tỉnh đang xếp hàng chờ đợi cũng bước xuống.
Đối với những người thức tỉnh đang ở trong phòng trọng lực, phòng ảo giác và các cơ sở huấn luyện cao cấp khác, họ cũng nghe thấy lời của Lưu Sơn, nhưng ... chuyện có chút sôi nổi và sự khiêu khích của võ quán Nhất Kích, chuyện chả có gì lớn lao? Việc tu luyện tăng thực lực của bản thân bọn họ quan trọng hơn.!
Cũng không thấy một số người đang chờ mong họ đi xuống lầu xem náo nhiệt, liền nhân cơ hội đem công trình huấn luyện chiếm sao?
……
……
Tạ Y mặc bộ vest, chải chuốt tóc bóng bẩy, đeo kính râm, chả thấy có 1 chút khí chất nào của cao thủ gì cả, nhưng thân hình anh cường tráng đi cùng với bộ vest, anh trông giống như 1 tay xã hội đen chính hiệu.
Trong tận thế, ít người đo lường thực lực của họ chỉ bằng cách nhìn hình dáng của họ.
Lưu Sơn liếc nhìn Tạ Y 1 cái, nhìn không thấu thực lực của đối phương, hắn hơi chau mày, nhưng vẫn tiến về phía trước, hơi ngẩng đầu, lộ ra dáng vẻ ngạo mạng, " Anh là vị sư phụ nào của võ quán Cực Hạn?"
“Tôi?” Tạ Y cười vài tiếng. “ Anh còn không biết tên của tôi, liền tới đập phá quán sao?
Lưu Thiện nhíu mày chặt hơn.
Trên thân mặt bộ đồ vest, tóc tai chải chuốt, vẫn là người nổi tiếng trong võ quán Cực Hạn sao?
Anh đã xem trước ảnh của một số sư phụ ở võ quán Cực Hạn, bao gồm cả ảnh của chủ võ quán, dường như có vẻ khác lắm thì phải.
Chẳng lẽ thay đổi style mình nhận không ra.
Liền nghe thấy Tạ Y cười và nói, "Tôi cũng không phải vi sư phụ nào của võ quán."
Chung quanh có người thức tỉnh không kìm được, cười thành tiếng, vội vàng che miệng lại.
Lưu Sơn hừ lạnh một tiếng, trên trán nổi gân xanh.
Tạ Y dường như cảm thấy được có chút nhàm chán, chậm rãi nói: "Quên đi, các anh muốn giao lưu trao đổi, muốn nâng cao tiến bộ, đến đây anh và tôi tới làm trận so tài thử xem"
“Không cần.” Lưu Sơn xua tay, “ Võ quán của chúng tôi là cơ sở dạy học viên và làm cho họ mạnh mẽ hơn. Có thể dạy học sinh tốt và khiến họ thực sự mạnh mẽ hơn là chìa khóa của võ quán chúng tôi. Đối với trận chiến giữa chúng ta, anh không nghĩ rằng chỉ có sự cạnh tranh giữa các học sinh mới có thể phản ánh trình độ giảng dạy trong võ quán sao? "
Anh nhìn xung quanh.
Lúc này, không chỉ có học viên của võ quán Cực Hạn, mà còn có rất nhiều người sống sót bước vào võ quán, sau khi nghe được lời nói hùng hồn của Lưu Sơn , mà không ít người đang đi trên đường cũng đi vào võ quán xem kịch.
——Võ quán Cực Hạn không hạn chế ra vào của bất kỳ ai, nhưng những người sống sót chưa có thẻ thành viên cần phải làm thẻ tạm thời tại quầy lễ tân nếu muốn sử dụng thiết bị tại đây.
Những người bước vào tất nhiên không phải để tập luyện, mà là chỉ để xem kịch.
Đối với nhiều người, những chuyện như phá quán như vậy chỉ có tồn tại trong phim ảnh và truyền hình mà thôi.
Lúc này, vậy mà thực sự diễn ra trận chiến nảy lửa nhất, 1 bên là đứng đầu ngành võ quán chính là võ quán Nhất Kích và võ quán mới vừa thành lập nổi tiếng gần đây, võ quán Cực Hạn.
Thậm chí, chủ cửa hàng bán dưa, trái cây đối diện còn vội vã tìm một xe đẩy, chất đầy dưa và trái cây, đẩy vào sảnh của võ quán cực hạn gào to chào khách.
Lưu Sơn không đợi người khác trả lời, ánh mắt rơi vào trên người Tạ Y, " Lần này, võ quán Nhất Kích chúng ta tới đây với thái độ giao lưu thân thiện. Võ quán Cực Hạn các anh nhất định sẽ không từ chối chứ?" "


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất